- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ
- Chương 46: Đứng yên đừng nhúc nhích
Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ
Chương 46: Đứng yên đừng nhúc nhích
Chương 46: Đứng yên đừng nhúc nhích.
Cô hít sâu một hơi.
Cô biết rất rõ rằng đây là du͙© vọиɠ chiếm hữu vũ trụ vô song của anh đang tác oai tác quái
Anh là một người có du͙© vọиɠ chiếm hữu khủng khϊếp, người khác không được phép đυ.ng vào đồ của mình, đυ.ng vào là vứt bỏ, chê bẩn.
Cô là người phụ nữ đã bị người khác đυ.ng vào, ngay từ ngày đầu tiên, anh đã muốn vứt bỏ, muốn trả lại vật nhưng anh không thể, hôn nhân của bọn họ là do tổ tiên đặt ra. Anh chỉ có thể không ngừng tra tấn cô và buộc cô phải đi.
Nhưng cô sẽ không để anh được như ý nguyện, vì em trai, cô muốn níu kéo.
“Tôi … không nhớ đến anh ta nữa.”
Nếu như nói dối có thể xoa dịu cơn giận của anh và cứu mình khỏi thảm họa, cô sẵn sàng thử.
Khóe miệng anh khẽ giật, đôi mắt híp lại, dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn cô: “Cô muốn lừa tôi sao?”
“Tôi không có.” Cô lắc đầu, cố gắng để cho giọng điệu thoải mái và bình tĩnh: “Anh ấy đã chết ba năm trước rồi, tại sao tôi lại phải tự chuốc lấy phiền phức. Anh không phải nói rằng tôi là một người phụ nữ mưu mô sao? Anh tốt như vậy… Đẹp trai hơn anh ấy, ưu tú…hơn anh ấy, tôi mưu mô như vậy, làm sao có thể luôn nhớ đến một người chết, mà từ bỏ một người sống ưu tú hoàn mỹ chứ?”
Đôi môi mỏng quyến rũ của anh khẽ nhếch lên, dường như bị sự nịnh hót của cô làm cho trót lọt rồi.
Chẳng lẽ là anh nghĩ sai rồi sao?
Người đàn ông xấu xí đó chẳng bằng một sợi tóc của anh, loại phụ nữ mưu mô như cô chắc cũng biết lựa chọn.
“Cô tôi hơn hết nên nhớ kỹ những gì mà mình đã nói hôm nay, nếu không lần sau sẽ không phải ngâm mình trong bồn tắm mà là ở trong chuồng lợn!”
“Tôi biết, ta nhất định nhớ kỹ.” Cô gật đầu một cách dứt khoát.
Đương nhiên cô tin rằng anh ta thực sự sẽ làm một cái chuồng lợn và ném cô xuống sông. Không có chuyện gì mà Tu La Ma Vương không làm ra được.
Anh hùng không sợ tổn thất trước mắt, cô không thể lấy cứng chọi với cứng, phải đối phó bằng sự thông minh.
Lục Kiến Nghi đứng thẳng người dậy, giống như một vị vua sư tử đã chinh phục và chiến thắng được con mồi, kiêu ngạo và độc đoán rời đi.
Cô thở dài một hơi, sống sót sau tai nạn!
…
Vì hạnh phúc của con gái, bà Lục đã đích thân đến nhà họ Tần ở thành phố Dương Giang để thuyết phục một trận hòa giải mối quan hệ giữa anh tâ và con gái, sau đó mời anh ta về nhà ăn tối.
Tần Nhân Thiên mấy ngày nay vẫn lặp lại một giấc mơ.
Anh mơ thấy một cô gái, mặc chiếc váy màu xanh nước biển, ngồi dưới gốc cây cổ thụ và vẽ tranh.
Làn gió đang thổi bay mái tóc xinh đẹp của cô, mái tóc đen của cô bay phất phơ trong gió, giống như tinh linh đang nhảy múa.
Cô ấy quay lưng lại với anh, anh rất muốn biết cô ấy trông như thế nào, nhưng mỗi khi đến gần, anh liền tỉnh dậy từ giấc mơ.
Cô gái này là ai?
Không giống như Lục Kiều Sam.
Tại sao lại có một giấc mơ như vậy? Anh ta không thể nghĩ ra được.
Ngồi trên ghế sô pha, anh thỉnh thoảng nhìn Lục Kiều Sam.
Cô ta không giống như cô gái trong giấc mơ.
Mặc dù anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, nhưng thông qua bóng lưng anh có thể mơ hồ cảm nhận được rằng cô là một cô gái ngây thơ, không diêm dúa loè loẹt như Lục Kiều Sam.
Lục Kiều Sam không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, còn tưởng rằng mấy ngày không gặp, anh ta đã nhớ cô rồi, cho nên cứ nhìn cô ta, trong lòng rất vui vẻ.
“Hai ngày nữa chính là lễ đính hôn của các con rồi. Làm sao có thể làm mình làm mẩy như vậy được? Kiều Sam có hơi cứng đầu. Dì đã bảo nó bù đắp cho cháu. Chuyện này cứ cho qua đi.”
Tần Nhân Thiên nhíu mày: “Dì Sở, điều mà cháu muốn là một người vợ hiền lành nhân hậu, không phải là một cô gái nhà giàu tính cách kiêu ngạo. Cô ấy lại còn nghi ngờ cả em dâu của mình, có phải chỉ cần là phụ nữ, thì cháu phải ba chân bốn cẳng chạy trốn không?”
Lục Kiều Sam hừ một tiếng, cũng không cảm thấy mình làm sai chuyện gì: “Anh không biết Hoa Hiền Phương là loại phụ nữ gì. Lần đầu tiên đi dự tiệc, cô ta đã quyến rũ Hứa Nhã Thanh, lại luôn lén lút qua lại với anh ta sau lưng Kiến Nghi ”.
Tần Nhân Thiên cười lạnh: “Hứa Nhã Thanh come out rồi, không lẽ cô không biết sao?”
Trong khoảng thời gian này, mọi người thường xuyên nhìn thấy Hứa Nhã Thiên ở cùng một người đàn ông lai, vô cùng thân mật, không giống như tình bạn đơn thuần. Vấn đề về giới tính của anh ta đã đang ở trong vòng nghi vấn. Chính anh ta cũng không ra mặt giải thích, rõ ràng là ngầm thừa nhận rồi.
Lục Kiều Sam bĩu môi: “Dù sao anh cũng cần phải giữ khoảng cách với cô ta. Tốt nhất không nên nói chuyện hay đối mặt với nhau. Khoảng cách càng xa càng tốt.”
“Kiều Sam, con không được gây chuyện vô lý.” Bà Lục lập tức cắt lời cô ta: “Sau khi các con kết hôn, A Thiên và Hoa Hiền Phương chính là anh rể và em vợ, làm sao có thể không nói chuyện được chứ? Con đa nghi như vậy, mẹ cũng không giúp con được.”
Nói rằng Hoa Hiền Phương muốn quyến rũ Tần Nhân Thiên, bà ta không tin.
Mặc dù cô ta có nhiều tật xấu, phẩm hạnh không tốt nhưng cô ta không hề ngu ngốc, tâm cơ sâu xa.
Kiến Nghi vô cùng ưu tú, trong toàn bộ thanh niên đẹp trai tài năng nổi tiếng không ai có thể sánh được. Cô ta nhất định phải tìm cách đeo bám Kiến Nghi không buông, làm sao có thể đi quyến rũ người đàn ông khác, chờ bị nhà họ Lục đuổi đi sao, càng huống hồ đối phương là anh rể của mình?
Lục Kiều Sam giậm chân: “Mẹ, Hoa Hiền Phương rất nát.”
“Đủ rồi.” Bà Lục không để cô ta nói tiếp tục: “Lớp trang điểm của con rối rồi. Lên chỉnh lại đi.”
“Thật sao?” Vừa nghe thấy lời này, cô ta nhanh chóng đứng lên.
Cô ta rất quan tâm đến vẻ ngoài của mình, cô ta là mỹ nhân số một ở thành phố Long Minh, bắt buộc phải hoàn hảo.
Tần Nhân Thiên sắc mặt tái nhợt, bà Lục chỉ có thể vỗ lên tay an ủi: “Có lẽ là sắp đính hôn rồi, Kiều Sam có chút căng thẳng, lo lắng chuyện được mất. Đợi qua khoảng thời gian này sẽ ổn thôi.”
“Cháu ra ngoài đi dạo một chút.”
Tần Nhân Thiên đứng dậy, anh ta biết Lục Kiều Sam sẽ mất rất nhiều thời gian để trang điểm, một mình đi đến bên hồ hít thở không khí trong lành.
Mặt trời lặn chiếu xiên trên thảm cỏ.
Có một cô gái đang ngồi ở đó, vẽ tranh.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, trắng như một đám mây hoàn mỹ trên bầu trời.
Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu trên cơ thể cô, như thể tô lên một vầng hào quang óng ánh sắc vàng.
Có một cơn gió chiều từ thổi qua mặt hồ, mái tóc đen của cô tung bay trong gió.
Bức tranh đó giống như trong giấc mơ.
Bóng lưng của cô ấy cũng giống như trong giấc mơ.
Gần như theo bản năng, anh ta chạy tới.
Hoa Hiền Phương nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, Tần Nhân Thiên sững sờ: “Hiền Phương, sao lại là cô?”
“Anh cho rằng là chị cả sao? Cô ấy không đi cùng với anh sao?” Hoa Hiền Phương nhún vai.
Sau khi trở về từ công ty, để không làm phiền đến bọn họ, cô đã một mình đến bên hồ để vẽ tranh và tìm cảm hứng thiết kế.
Tần Nhân Thiên có chút xấu hổ, anh ta làm sao có thể nhận nhầm được, thực ra ý của anh ta là Hoa Hiền Phương làm sao có thể trùng khớp với hình ảnh trong giấc mơ.
“Cô đang vẽ tranh sao?”
Anh ta tiến lên một bước, muốn đi tới, Hoa Hiền Phương gọi một tiếng: “Anh rể, anh cứ đứng ở đó đừng nhúc nhích, kẻo chị cả nhìn thấy sẽ hiểu lầm tôi quyến rũ anh”
Tần Nhân Thiên sững sờ, ngay tức khắc có chút dở khóc dở cười: “Cô ấy khiến cô sợ hãi như thế này sao?”
Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Tôi chỉ không muốn gây phiền phức nữa. Các anh sắp đính hôn rồi. Nếu như vì một chuyện nhỏ mà náo loạn, tôi sẽ không nhận nổi tội danh này.”
Một nụ cười gượng gạo xuất hiện nơi khóe miệng Tần Nhân Thiên, nụ cười đó càng giống như một tiếng thở dài.
Anh xoay người muốn rời đi, khóe mắt thoáng thấy chiếc vòng trên cổ tay cô.
Chiếc vòng này… quen thuộc quá, hình như đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ
- Chương 46: Đứng yên đừng nhúc nhích