Chương 36: Mất trí rồi.
Trong căn phòng, Hoa Hiền Phương bình tĩnh không chút lo sợ nhìn Lục Kiến Nghi: “Tôi không có quyến rũ Tần Nhân Thiên, tin hay không tuỳ anh.”
“Cô chắc không ngu ngốc như vậy.” Lục Kiến Nghi nhếch khóe miệng lên cười lạnh, mặc dù tràn đầy mỉa mai, nhưng dường như là tin cô.
Một người phụ nữ nhiều mưu mô như cô không thể nào ngu ngốc đến mức công khai quyến rũ anh rể tại nhà, tự cắt đứt đường lui cho mình.
“Một người nhìn bạn không vừa mắt thì làm cái gì cũng đều là sai.” Cô khẽ thở dài, tự hỏi tại sao Lục Kiều Sam lại ghét cô đến như vậy.
Bọn họ lại không phải là chị em dâu, hoàn toàn không có xung đột lợi ích nào cả!
“Xấu xí chết đi được. Còn không đi rửa mặt sạch sẽ.” Anh nhấc tay lau vết máu trên khóe miệng cô, ngón tay chạm vào vết thương, đau đớn khiến cô cau mày, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, cách xa tầm tay của anh ở khoảng cách an toàn.
Hành động này dường như khiến anh phát cáu, anh tiến lên phía trước nắm giữ cằm cô: “Đau không?”
Giọng điệu cực kỳ trầm không có vẻ gì là đang hỏi khiến cô sởn cả tóc gáy, cẩn thận dè dặt gật đầu.
“Gốc rễ của rắc rối, đáng lắm.” Anh khịt mũi, đôi mắt cứng hơn đá hoa cương, không một chút thương hại.
“Tôi không gây chuyện với ai, cũng không muốn chọc tức ai. Anh và Lục Kiều Sam đều là ông chủ, tôi đâu dám khıêυ khí©h.” Cô tức giận hất tay anh ra rồi đi vào phòng tắm.
Anh và Lục Kiều Sam không hổ là chị em song sinh, một người là ma vương, một người là ma nữ, người duy nhất trong gia đình này có thể hòa thuận với cô chính là cô bé Lolita.
Cô nhúng khăn tắm vào nước nóng chuẩn bị đắp lên mặt, liền bị anh giật lấy ném xuống đất: “Cô muốn ngày mai sưng lên giống như đầu heo sao?”
“Tại sao?” Cô bối rối nhướng mày.
“Chườm lạnh trong vòng 8 tiếng, không có chút kiến thức thông thường.” Anh lấy một túi nước đá trong tủ lạnh ném cho cô.
Cô nhếch miệng, đang định “trả ơn” vài câu, một giọng nói dịu dàng từ ngoài cửa vang lên: “Chị dâu, đây là cao lô hội mà mẹ em bảo em đem tới cho chị. Bôi lên mặt có thể giảm sưng hết đau, em mới bôi một chút, đầu gối đã hết đau rồi”.
“Thay chị cảm ơn mẹ nhỏ.” Hoa Hiền Phương cười nhẹ.
Mẹ nhỏ chắc là một người cẩn thận và tốt bụng, chẳng trách bố chồng có vẻ thích cô ấy hơn.
Lục Sênh Hạ hai tay khoanh trước ngực, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi: “Anh Tần là vì mất trí nhớ mới qua lại với chị cả. Nếu anh ấy khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ không kết hôn với chị cả.”
Hoa Hiền Phương kinh ngạc vô cùng: “Anh rể mất trí nhớ sao?”
“Đúng vậy, ba năm trước, anh ấy bị tai nạn. Hôn mê một thời gian dài, khi tỉnh lại thì mất trí nhớ” Lục Sênh Hạ nói.
Hoa Hiền Phương sửng sốt, chẳng trách anh ta luôn nói không nhớ, hóa ra là mất trí nhớ.
“Sau khi mất trí nhớ, tính cách của anh ấy có thay đổi nhiều không?”
“À, trước khi mất trí nhớ, anh ấy thích những cuộc phiêu lưu mạo hiểm, leo
núi. Anh ấy đã từng đến Bắc Cực và Nam Cực. Anh ấy cũng leo lên dãy Himalaya. Sau khi mất trí nhớ, thì thích ở nhà yên tĩnh, chơi piano và vẽ tranh.” Lục Sênh Hạ nghiêm túc nói, cô bé sẽ thường xuyên đến nhà chú Tần chơi, đối với Tần Nhân Thiên quen thuộc như ông anh của mình.
Trong đầu Hoa Hiền Phương nổi lên một cơn sóng gió.
Một người sau khi mất trí nhớ, liệu tính cách của người đó có thay đổi hoàn toàn không?
Tại sao lại là ba năm trước giống nhau vậy?
Thạch gặp tai nạn xe và Tần Nhân Thiên cũng gặp tai nạn.
Thạch đã chết, Tần Nhân Thiên thì mất trí nhớ.
Tại sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Một mối nghi ngờ to lớn bao trùm tâm trí cô.
Lục Kiến Nghi xoa đầu Lolita bé nhỏ: “Được rồi, em nên đi xem lại bài tập của mình đi.”
Đôi mắt to tròn cụp xuống, cô bé cười tinh quái: “Hôm nay anh lại chơi trò chơi với chị dâu sao?”
Lục Kiến Nghi sặc nói: “Chuyện người lớn, trẻ con bớt xen vào, nếu không món quà Tết thiếu nhi sẽ bị hủy bỏ.”
“Anh cả là đồ xấu xa. Chắc lại muốn đè lên người mà ức hϊếp chị dâu. Anh nặng như vậy, đè chết chị dâu thì không có vợ nữa đâu.” Cô bé nói sau đó lè lưỡi rồi chạy ra ngoài.
Lục Kiến Nghi trong lòng ngổn ngang, đóng cửa lại, khi anh quay lại, một người phụ nữ nào đó đã trải sẵn chăn nệm nằm dưới sàn, chui vào trong chăn.
Điều duy nhất mà cô làm vào ban đêm chính là giả chết.
Lục Kiến Nghi cũng không thèm để ý đến cô, coi như cô đã chết rồi.
Hôm sau là cuối tuần không cần đi làm nên cô dậy muộn hơn một chút.
Lục Kiến Nghi đã không còn trên giường.
Sau khi thu dọn đồ đạc của mình, cô chuẩn bị xuống lầu, khi đi qua phòng làm việc, phát hiện cánh cửa vẫn còn mở ra một kẽ hở, có một giọng nói từ bên trong truyền đến, là của Lục Kiến Nghi.
Với một chút tò mò, cô dừng chân lại.
Trong phòng làm việc, sắc mặt của Lục Kiến Nghi vô cùng ảm đạm: “Không có chút manh mối nào sao?”
“Đêm hôm đó, tất cả các video giám sát của khách sạn đều bị cắt bỏ hết rồi. Không thấy mặt mũi. Dựa vào một cái bớt để tìm ra một người có chút khó khăn.”
A Nguyên trầm giọng nói, e sợ cậu chủ sẽ tức giận.
“Kiểm tra tất cả các cửa hàng ở Giang Thành, bất kể lớn nhỏ, không được phép bỏ sót một cái nào.” Lục Kiến Nghi cáu kỉnh và khó chịu, đột nhiên nhớ tới hoa văn mình nhìn thấy trên vai của Hoa Hiền Phương đêm đó, càng thêm cáu kỉnh!
“Cậu chủ, có lời này, tôi không biết có nên nói hay không.” Nghĩa liếc nhìn anh một cái.
“Nói.” Lục Kiến Nghi ra lệnh.
“Người phụ nữ đó có phải là thiết kế mà kẻ thù của anh cố ý gửi đến không?” Nghĩa nhắc nhở.
Lục Kiến Nghi khẽ giật mình, một tia sáng lạnh lẽo sắc bén từ đáy mắt lóe lên.
Người phụ nữ nói rất rõ ràng rằng cô ta đang chạy việc vặt.
Khi anh cưỡng ép cô, cô đã khóc rất đau lòng, chẳng lẽ đều là giả vờ để mê hoặc anh sao?
“Mục đích là gì?” Anh hơi nhướng mày.
“Có thể là muốn đạo chủng.” Nghĩa thấp giọng nói.
Một bắp thịt trên gương mặt điển trai của Lục Kiến Nghi co giật: “Vậy thì càng phải tìm cô ta.”
Ngoài cửa, lông mi dài và dày của Hoa Hiền Phương rũ xuống.
Vì giọng nói của bọn họ rất thấp, cô không nghe rõ, nhưng cơ bản biết được chuyện gì đang xảy ra.
Lục Kiến Nghi đang tìm kiếm một người phụ nữ.
Người phụ nữ này đã mang đạo chủng của anh ta.
Trời ạ, đây không phải là một chuyện nhỏ.
Có thể một ngày nào đó, sẽ có một nữ tử bụng to đến nhà, muốn bức cô thoái vị.
Cô lại lần nữa đặt tai lên cửa, vừa muốn nghe lại, thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Cô không chút phòng bị, rơi vào trạng thái loạng choạng.
Nghĩa tự ý thức liền rời đi.
Lục Kiến Nghi sắc mặt u ám vô cùng, đôi mắt sắc bén như mũi tên, tức giận bắn vào cô, như thể muốn bắn xuyên tim cô vậy.
Anh giơ tay nhéo lỗ tai cô: “Cô có thói quen nghe trộm sao?”
Sức lực của anh không nặng nhưng cũng không nhẹ, một cảm giác đau đớn nhẹ từ tai truyền đến: “Tôi … tôi vừa đi ngang qua, muốn hỏi anh có muốn ăn sáng không?” Cô ngượng ngùng muốn chết, khuôn mặt và vành tai đỏ bừng. “Ngụy biện, hồ ly hoang dã!” Giọng nói lạnh lùng của anh đầy mỉa mai còn có chút ghét bỏ
Người phụ nữ cả người đầy thói xấu, vô cùng vụng về.
“Tôi không nghe thấy gì cả, thật đó.” Cô lắc đầu nguầy nguậy, cảm giác ớn lạnh lan khắp sống lưng.
Anh cười nhạo một tiếng, rõ ràng là không tin những gì cô nói chút nào, cô là một kẻ nói dối thành thói quen, từng lời thốt ra từ miệng cô đều không thể tin được.
“Cô có biết tôi sẽ trừng phạt một người phụ nữ thích nói dối như thế nào không?”