Chương 15: Người chị điêu ngoa.
Đây dường như là cách chào hỏi của cô ta.
Hoa Hiền Phương không quan tâm, cô đã tự tạo thành thói quen khi đối diện với những ánh mắt chế giễu rồi.
Trong nhà họ Lục, chỉ có nụ cười của bà cụ Lục là chân thật và ấm áp.
Những người khác nhìn cô như thể nhìn một con bọ bò ra từ khu ổ chuột, nghĩ rằng cô đã gả tới là để cầu xin sự bố thí và lòng thương xót của họ.
“Một mình chị trở về à, bạn trai của chị đâu?” Lục Kiến Nghi vừa hỏi vừa lật tạp chí, giống như cố ý chuyển chủ đề, tránh cô ta quá chú ý đến Hoa Hiền Phương.
“Anh ấy cũng về, ngày mai sẽ tới thăm nhà.” Lục Kiều Sam nhún vai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng: “Em nghĩ nên chuẩn bị lễ đính hôn cho chị trước, hay lễ cưới của em?”
“Đương nhiên trước tiên là để chuẩn bị cho lễ đính hôn của con trước rồi.” Một giọng nói trầm thấp từ trên lầu truyền đến.
Bà Lục nhìn con gái với nụ cười yêu thương trên môi.
“Mẹ đã xem qua rồi. Tử vi của Hiền Phương và Kiến Nghi không thích hợp cho việc kết hôn năm nay. Phải chờ đến mùa thu năm sau. Tử vi của con và Nhân Thiên kết hôn trong năm nay là thích hợp nhất.”
Bà ta không có ý định tổ chức hôn lễ cho con trai mình và Hoa Hiền Phương, mặt hàng cấp thấp, hèn hạ lại tham lam như Hoa Hiền Phương không đủ tư cách làm con dâu nhà họ Lục.
Sau khi sinh con xong, hoàn thành di nguyện của ông cụ, có cái bàn giao cho bà cụ thì sẽ đuổi cô ta đi.
“Mẹ, trước đám cưới, mẹ dạy cô ta thêm chút lễ nghi đi. Người dân quê hành xử thô tục, thậm chí còn không hiểu các phép xã giao cơ bản. Nếu ở bên ngoài làm loạn, chẳng phải sẽ làm mất hết thể diện của nhà họ Lục sao.” Lục Kiều Sam nói, giọng điệu mang theo vẻ trào phúng.
“Đừng làm cô ta khó xử. Một số thứ sinh ra đã không thể học được.”
Bà Lục xua tay, mỉa mai cười một tiếng.
Bà ta vốn không muốn dạy cô trở thành một cô chiêu nhà giàu gì, bà ta chỉ muốn để cô bị xấu mặt, nếu không, làm sao có thể tìm cớ đuổi cô đi?
“Học hay không học không quan trọng, chỉ cần đừng có quá nhiễm mùi tiền và địa vị là được.” Giọng Lục Kiến Nghi chậm rãi vang lên từ phía sau của tạp chí.
Anh nhớ người phụ nữ này rất yêu tiền, gả tới chính vì sính lễ ba tỷ.
Những ngón tay giấu trong túi của Hoa Hiền Phương siết chặt lại.
Trong đầu cô chỉ có bốn chữ: Mắt chó coi thường người khác.
Mặc dù cô đến từ một thành phố cấp ba, nhưng cũng không phải chưa từng trải đời.
Hào môn quý tộc thì thế nào, còn không phải phía ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì là mấy cậu chủ thối nát ăn chơi trác táng sao.
Cô hít một hơi thật sâu, âm thầm tiêu hóa nỗi nhục nhã.
Người đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, cô phải chịu đựng, không thể đối đầu với họ.
Bọn họ để lại mấy lời ô uế, vung tay áo rồi tản đi.
“Tôi về phòng trước.” Cô đang muốn lên lầu, giọng nói của Lục Kiều Sam lại từ phía sau truyền đến: “Tối nay ở Câu lạc bộ Vương Vĩ có một bữa tiệc, cô đi cùng Kiến Nghi đi.”
Hoa Hiền Phương hoàn toàn không muốn đến những bữa tiệc giao lưu của tầng lớp thượng lưu trong xã hội, với cả dường như Lục Kiến Nghi cũng không định đưa cô đến đó.
Ăn trưa xong anh liền đi ra ngoài, đến tối mới về.
Một tuần anh sẽ ngủ ở nhà hai ngày, đêm nay đoán chừng không về.
Cô định quên đi bữa tiệc này, nhưng không ngờ lại có người nhớ rõ.
“Không phải Kiều Sam bảo cô đi dự tiệc sao? Sao còn ở lỳ đó? Đi trễ là bất lịch sự đấy.” Bà Lục có chút tức giận nói.
“Con… con đang định đi thay quần áo.” Cô vội vàng chạy lên lầu.
Bây giờ, không đi cũng không được.
Cô tìm thấy một chiếc váy lễ phục màu xanh ngọc hiệu Versace trong tủ.
Khi cô bước xuống, bà Lục nhếch miệng lên nở một nụ cười mỉa mai.
Nhà họ Lục có một nhà thiết kế quần áo chuyên dụng may lễ phục cho họ, nhưng bà ta sẽ không để họ thiết kế quần áo cho Hoa Hiền Phương, cô ta không xứng đáng.
Chim sẻ đất dù có đắp vàng lên cũng không thể trở thành phượng hoàng được, chỉ lãng phí của giời.
Không biết cô ta lấy đâu ra được một món hàng đào thải, có điều ngược lại rất phù hợp với cô.
Cứ để cô ta ra ngoài xấu hổ một phen đi, đến lúc đó chồng về, còn có theer nhân cơ hội mắng mỏ cô ta một trận.
Người lái xe đưa Hoa Hiền Phương đến cổng vào của câu lạc bộ.
Những người đàn ông và phụ nữ bên trong đều là những nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp của thành phố, còn cô thì phủ phục ở tầng dưới chót.
Hoàn toàn không cùng một thế giới.
Sau khi bước vào, cô tìm một góc yên tĩnh và tối tăm, không muốn bị ai chú ý.
Cô cảm thấy mình không có chút thu hút nào, giống như một viên đá nhỏ, rơi xuống nước nháy mắt sẽ bị dìm ngập.
Thật ra cũng không phải như vậy.
Vừa bước vào, cô đã bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm.
Vẻ đẹp của nàng không thể chê vào đâu được, giống như một đóa hoa sen, tươi tắn và thuần khiết, siêu phàm thoát tục.
Không cần son phấn mà vẫn đẹp kiều diễm động lòng người.
Hơi thở tỏa ra từ cơ thể tươi đẹp của cô phiêu tán trong không khí, khiến cho người ta cảm thấy cả người thư thái, dường như được tinh lọc.
Nhưng họ không biết cô là ai, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Hứa Nhã Thanh lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng lắc lư, tựa như máu.
Anh ta đang tìm chủ nhân của chiếc vòng đó, nhưng không ngờ tới lại xuất hiện ở đây.
Tiêu Diệc Mẫn cũng nhìn thấy cô, ngọn lửa hận thù lóe lên trong mắt cô.
Cái đồ nhà quê chết tiệt đó khiến cô ta bị bỏng do nước sôi, hại cô bị Lục Kiến Nghi phớt lờ, cô ta không muốn cho cô được sống tốt.
Cô ta nói với Vương Viện Du bên cạnh: “Có nhìn thấy người phụ nữ ở nơi hẻo lánh kia không? Cô ta trà trộn vào đấy.”
“Sao cô biết?” Vương Viện Du nhướng mày.
“Cô ta là trợ lý mới được công ty chúng tôi tuyển dụng. Cô ta đến từ nông thôn. Rõ ràng trong nhà nghèo muốn chết, nhưng suốt ngày giả vờ. Cô tha thường mua hàng secondhand, mua hàng hiệu cũ qua tay để giả vờ là phú bà. Nhìn những gì cô ta mặc trên người đi kìa.” Tiêu Ánh Minh ác độc nói.
“Tôi ghét nhất loại người này, bây giờ tôi sẽ đi dạy cho cô ta một bài học.” Vương Viên Du duỗi ngón giữa ra khinh thường.
Tiêu Ánh Minh cười ranh mãnh, cô ta thích mượn đao gϊếŧ người
Đôi mắt của Hoa Hiền Phương quan sát khắp nơi, cô mất tự nhiên, hồi hộp, hy vọng không có ai nhìn thấy mình, vì vậy cô im lặng ngồi một lúc rồi quay trở lại.
Một người phục vụ đi tới không xa với một khay rượu.
Ai đó lén lút giơ chân ra, hung hăng đẩy anh ta một cái, anh ta liền loạng choạng ngã về phía trước.
Ly rượu đổ ập xuống váy của Hoa Hiền Phương, chất lỏng màu đỏ tươi làm loang lổ váy của cô.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…” Người phục vụ liên tục xin lỗi.
“Không sao đâu.” Hoa Hiền Phương xua tay, lấy khăn giấy lau nhanh váy.
Vương Viện Du đứng cách đó không xa cười mỉa mai, vừa rồi một cướp kia chính là do cô ta ngáng, thật hả giận.
Cô ta quay lại và gọi hai nhân viên bảo vệ đi vào.
“Các người canh cửa thế nào vậy? Để những người phụ nữ không đứng đắn vào, mua đuổi cô ta ra ngoài!” Giọng cô ta rất lớn, như thể cô ta muốn cả câu lạc bộ nghe thấy vậy.
Hoa Hiền Phương đứng lên: “Cô đang nói tôi sao?”
“Ngoài cô ra thì còn ai? Đây là câu lạc bộ cao cấp, tiệc tùng của giới thượng lưu, không phải là nơi mấy cô gái nông thôn nhà quê như cô có thể trà trộn vào.” Vương Viện Du ngang ngược nói.