- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Yêu Bị Mù: Tổng Tài, Xin Buông Tay!
- Chương 19: Tôi Ủ Cũng Không Ấm Lên
Vợ Yêu Bị Mù: Tổng Tài, Xin Buông Tay!
Chương 19: Tôi Ủ Cũng Không Ấm Lên
An Bích Hà hoàn toàn ngây ngốc, cô ta thật sự không ngờ được, vậy mà lại còn có chuyện này. Đúng vậy, sự thật! Hai người họ vẫn chưa nhận giấy chứng nhận ly hôn, bọn họ vẫn chưa ly hôn mà!
Những người vây xung quanh bị pha lật ngược tình huống ngày làm cho sững sờ, nghe cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, đại khái có thể đoán ra được câu chuyện, ánh mắt bọn họ nhìn về An Bích Hà còn mang theo sự chế giễu.
An Bích Hà thật sự không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đó nữa, trợn trắng mắt liếc Bạch Hoài An một cái: “Bạch Hoài An, cô đợi đó!”.
Nói xong, mặt mày xám xịt rời khỏi.
Thấy không còn chuyện gì hay để coi nữa thì mấy người xung quanh cũng giải tán. Nhân viên phục vụ nhìn xuống cái bát bị đập vỡ và mặt đất toàn là canh thì nói với Bạch Hoài An: “Hoài An, tôi đem phần cơm mới lên cho cô”
“Không cần đâu, bây giờ tôi không muốn ăn nữa” Bạch Hoài An gượng cười, cảm ơn cô ấy. Nhân viên phục vụ thấy như vậy thì thu dọn giúp cô, xong xuôi cũng rời khỏi.
Mọi người đều đi hết, lúc này Bạch Hoài An mới dựa vào ghế và ngồi xuống, đôi môi nhợt nhạt, gọi điện thoại cho Hoắc Tùng Quân.
Rất nhanh thì đã được người ta nghe máy, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Tùng Quân truyền đến: “Alo? Có chuyện gì!”.
Bạch Hoài An nghe thấy giọng nói của anh thì đôi môi run cầm cập, hít thở sâu mấy cái mới có thể lên tiếng nói: “Hoắc Tùng Quân, tôi nhớ lại hình như chúng ta vẫn chưa đi nhận giấy chứng nhận ly hôn, lúc nào anh… lúc nào anh có thời gian, chúng ta cùng nhau đi nhận đi.”
Nói xong, rất lâu vẫn không nghe thấy đầu dây bên kia nói lên tiếng nào. Bạch Hoài An không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Hoắc Tùng Quân, anh có đang nghe không?” Một lúc lâu mới nghe thấy Hoắc Tùng Quân nổi giận đùng đùng nói: “Tôi bận công việc, gần đây không có thời gian” Nói xong thì liền cúp máy.
Đôi mắt Hoắc Tùng Quân đỏ bừng lên nhìn chằm vào điện thoại, thật sự đã bị Bạch Hoài An làm cho tức chết mất rồi, l*иg ngực không ngừng nhấp nhô.
“Tổng giám đốc, có cần phải điều chỉnh lịch trình của anh một chút không.” Triệu Khôi Vĩ cũng nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai họ, cẩn thận dè dặt nói.
Hoắc Tùng Quân hung dữ liếc anh ấy một cái: “Im miệng, biến đi ngay cho tôi!”
Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đó của anh thì vội vàng ra khỏi phòng làm việc, lúc rời khỏi có nhìn về hướng Hoắc Tùng Quân một cái, nhún nhún vai hết sức bất lực.
Tổng giám đốc Hoắc luôn là một người quyết đoán và mạnh mẽ, đối với người nào cũng vô cùng nhẫn nại, dù sao cũng chỉ là một Bạch Hoài An thôi mà.
Chỉ tiếc là người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc lại mơ hồ.
Sau khi trải qua chuyện của An Bích Hà, Bạch Hoài An càng muốn đi chữa trị đôi mắt, nếu không khi bị kẻ điên hắc bát canh nóng qua cũng không biết nên trốn qua bên nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô đi đến bệnh viện. Nói ra cũng trùng hợp, bệnh viện mà Lâm Tùng Châu làm việc cũng chính là bệnh viện mà bây giờ mẹ cô đang nằm.
Bạch Hoài An vui vẻ nghĩ đợi sau khi làm trị liệu xong thì sẽ lén qua bên đó một chuyến, nói không chừng còn có thể nghe thấy giọng nói của mẹ.
Một tay cô vịn vào tường, một tay chống cây gậy cho người mù, cẩn thận từng chút một đi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy loạn xạ ngay bên cạnh, còn có tiếng nói cuống cuồng của bác sĩ và y tá.
Bên cạnh có một bệnh nhân hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao bác sĩ và y tá đều lo lắng như vậy?”
Một người khác trả lời: “Tôi nghe nói trong phòng chăm sóc đặc biệt có một bệnh nhân mới hôm qua kiểm tra còn ổn định, nhưng lúc nãy mang thuốc đến thì y tá phát hiện bà ấy không còn thở nữa.”
Bạch Hoài An nghe thấy câu nói này liền ngóng nhìn qua đó. Phòng chăm sóc đặc biệt? Phản ứng đầu tiên của cô chính là mẹ cô.
“Không thể nào, không thể nào, mẹ nhất định sẽ không sao đâu!” Cô tự lẩm bẩm một mình, những chân đã hoảng loạn cả lên, té ngã xuống đất.
Y tá đi ngang qua vội vàng đỡ cô đứng dậy: “Cô gì ơi, cô không sao chứ?” Sắc mặt Bạch Hoài An tái xanh, siết chặt tay cô ấy, hoảng loạn hỏi: “Cô là bác sĩ hả?” “Tôi là y tá!”
Đôi mắt cô đỏ bừng lên, không nhìn thấy y tá, nhưng vẫn luôn nhìn chằm vào cô ấy, sợ hãi nhưng tràn ngập hi vọng lên tiếng hỏi.
“Phòng chăm sóc đặc biệt, người bất ngờ… bất ngờ qua đời là ai? Tên là gì?”. Cô y tá bị dáng vẻ này của cô doạ cho sợ hãi, bất giác trả lời: “Hình như là tên Từ Phương Thanh.” Trong đầu Bạch Hoài An “đùng” lên một tiếng, trong chốc lát trở nên trống rỗng. Từ Phương Thanh, Từ Phương Thanh, mẹ của cô tên Từ Phương Thanh!
Từng hạt từng hạt nước mắt lớn của cô liền rơi xuống, hai môi run lên cầm cập một lúc lâu, không nói được một câu nào, cuối cùng nắm chặt lấy tay cô y tá, khàn giọng nói: “Đưa, đưa tôi qua đó, tôi là con gái của Từ Phường Thanh”
Đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, khi bác sĩ nhìn thấy Bạch Hoài An thì giọng nói vô cùng hổ thẹn: “Xin lỗi, lúc chúng tôi phát hiện ra thì bệnh nhân đã qua đời rồi”
Bạch Hoài An không còn nghe thấy gì nữa, đẩy ông ấy ra, lảo đảo chạy vào phòng bệnh.
Cô ngây ngốc cả người, tay cũng không biết nên đặt ở đầu, với sự giúp đỡ của y tá thì cô mới chạm được vào ngón tay lạnh lẽo đã cứng lại của mẹ cô.
Cảm xúc của Bạch Hoài An lập tức vỡ oà ra, vô cùng đau thương, trái tim giống như đột nhiên ngừng đập, tay chân bắt đầu tế dại, không còn kiểm soát được nữa, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Mẹ… mẹ ơi… Hoài An đến rồi… Hoài An đến rồi!”.
Nước mắt cô cứ liên tục rơi xuống, đến tiếng khóc cũng không thể phát lên được, không ngừng đặt gương mặt cô lên bàn tay lạnh lẽo của bà ấy: “Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng ngủ nữa có được không…mẹ ơi…Hoài An muốn nghe thấy giọng nói của mẹ…Hoài An muốn nhìn thấy mẹ..” .
Lúc Hoắc Tùng Quân vội vội vàng vàng chạy đến, nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì bước chân lập tức dừng lại tại chỗ. “Hoài, Hoài An..” . Anh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Bạch Hoài An ngừng động tác lại, quay đầu nhìn về hướng cánh cửa, tinh thần vô cùng hỗn loạn: “Hoắc Tùng Quân… Hoắc Tùng Quân… tay mẹ tôi lạnh rồi, làm sao đây tôi ủ không ẩm lên được, sao ủ thể nào cũng không ấm lên phải làm sao đây… tôi phải làm thế nào đây.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Yêu Bị Mù: Tổng Tài, Xin Buông Tay!
- Chương 19: Tôi Ủ Cũng Không Ấm Lên