Nhà chính Lục gia.
Mộ phu nhân muốn ra khỏi nhà, cuối cùng lại bị hai vệ sĩ đứng bên ngoài cản lại.
” Mộ phu nhân, nhị thiếu gia có lệnh không cho bà ra khỏi nhà, mong bà thông cảm ” Người vệ sĩ đó nói.
Mộ phu nhân tức điên cả lên, bà xoay lưng đi vào nhà, không ngờ thằng nhóc Lục Lãnh Phong đó nhanh tay như vậy, mới đó đã nhanh chóng kiểm soát chuyện đi lại của bà.
Mộ phu nhân không nuốt trôi cục tức này nổi, bà lấy điện thoại ra gọi cho Lục Lãnh Phong.
…
Bệnh viện.
Lục Lãnh Phong đã ra ngoài, anh để điện thoại của mình lại cho Hy Nguyệt, bất ngờ thay Mộ phu nhân lại gọi đến.
Hy Nguyệt có hơi dè chừng khi nhìn màng hình, là mẹ anh gọi đến.
Không biết nên nghe hay không, Hy Nguyệt hít thật sâu, cuối cùng là cô nghe máy.
[ Lục Lãnh Phong, con bây giờ là sao đây? Đến cả ba mẹ con còn muốn giam cầm sao? ]
Tiếng trách móc của Mộ phu nhân vang lên, Hy Nguyệt nghe thấy thì cũng hiểu được phần nào. Lục Lãnh Phong đã làm gì để bà không ra khỏi nhà sao?
[ Lục Lãnh Phong…con chỉ vì đứa con hoang đó mà đối xử với ba mẹ vậy sao? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà ]
Trái tim Hy Nguyệt có chút đau khi nghe bà nói mình là đứa con hoang, Hy Nguyệt chỉ lắc đầu, Mộ phu nhân là người cố chấp lẫn cổ hủ, cô cũng không biết nên trách bà hay sao nữa đây.
Lục Lãnh Phong lúc này trở về phòng bệnh,thấy cô đang cầm điện thoại lên, anh tò mò đi đến.
Trên màng hình hiện lên số mẹ anh, Lãnh Phong rút điện thoại ra khỏi tay cô, anh nhấn loa ngoài, sau đó đáp:” Mẹ gọi đến làm gì?”.
[ Lãnh Phong, nãy giờ con không nghe mẹ nói gì sao? ]
” Người nghe máy là vợ tôi ” Anh lạnh lùng đáp.
[ Lãnh Phong…con ]
” Cũng nhân cơ hội này tôi nói luôn, mẹ chuẩn bị hành lý đi, sáng mai sẽ có người đưa mẹ đi khỏi thành phố này ”
[ Con muốn đưa mẹ đi đâu? Con dám đưa mẹ đi chỉ vì con câm đó sao? ]
” Phải, tôi phải đưa bà đi, chỉ vì bà là mẹ tôi, tôi chỉ đành làm vậy thôi “.
Lục Lãnh Phong nói xong cúp máy ngang, anh để điện thoại sang một bên.
Chỉ vì lần này mà anh cũng thấy rõ rằng mẹ anh là người tàn nhẫn thế nào. Lúc trước đối xử tệ với anh ra sao anh cũng không để tâm đến, nhưng lần này bà rõ là xem mạng người không ra gì rồi. Ra tay với Hy Nguyệt với Dụ Bạch Ngôn thế này, quá dã man rồi.
” Anh…anh tính đưa mẹ anh đi đâu vậy?” Hy Nguyệt kéo lấy áo anh, cô hỏi.
Đúng là bà cô chấp, tàn nhẫn, nhưng cũng là mẹ anh…anh sẽ không vì cô mà làm hại gì đến mẹ mình chứ?
Lục Lãnh Phong mỉm cười, anh đưa tay xoa đầu cô rồi nói:” Em đừng lo “.
” Anh chỉ là đưa bà ấy đi du lịch ở ngoài đảo thôi “.