Từ trước đến đây Lục gia luôn ưu ái Lục Viên Thần lên, vì họ xem trọng anh hai anh, anh hai đúng là rất giỏi, đầu óc vừa thông minh, tính tình điềm đạm.
Khi ấy Lục Lãnh Phong thì ngược lại, cọc cằn rồi cục súc, còn hay đánh nhau, cũng chẳng thông minh như bây giờ đâu.
Đêm đó, có một sự trùng hợp đã xảy ra, Lục Viên Thần và Lục Lãnh Phong đều phát sốt, bởi vì chiều hôm ấy cả hai đi đá banh cùng nhau, cuối cùng về đều dính mưa nên đều phát bệnh.
Ba mẹ và bà nội lúc ấy chỉ chú ý đến Lục Viên Thần, còn Lục Lãnh Phong anh họ không để ý đến, thậm chí cũng không biết anh có phát sốt không.
Trong lòng đầy uất ức, Lục Lãnh Phong khùng khùng điên điên chạy ra khỏi nhà đêm đó với tình trạng sốt rất cao. Cũng may có cô bé đó đã cứu lấy anh, gọi người đưa anh đến bệnh viện.
Hy Nguyệt nghe đến đây đều bất ngờ.
” Anh còn nghe quản gia kể lại…cô bé đó đã giống như em…đã..”.
” Đã đưa tay cho anh cắn, để tránh anh cắn vào lưỡi, phải không?”.
Hy Nguyệt bất ngờ lên tiếng.
” Em…”.
Hy Nguyệt bất ngờ mở miệng nói chuyện như vậy, quả là quá sốc với Lục Lãnh Phong rồi.
Hy Nguyệt bất ngờ xoay người,cô lao lên ôm lấy Lục Lãnh Phong, trong lòng thầm mừng rỡ.
” Em…tìm được anh rồi ” Hy Nguyệt ngập ngừng nói.
Cái đêm định mệnh đấy, cô bị Hy Tuyết sai ra ngoài mua đồ cho ả ta, cuối cùng trời mưa thế nào cô cũng đành bất chấp mà đi, không ngờ lại gặp anh ngất xỉu ngoài đường.
Với một cô bé bảy tuổi, không biết phải làm sao, bất ngờ cậu bé kia lại co giật lên, Hy Nguyệt không biết làm sao, vừa đưa tay đến thì cậu bé đó đã cắn lấy cô.
Vì đau mà cô hét toáng lên, cũng may trời mưa nhưng vẫn có cảnh sát đi tuần, vị cảnh ấy đã phát hiện ra cô và cậu bé đó, nhanh chóng đưa cả hai đến bệnh viện.
Hy Nguyệt lúc ấy bị cậu bé đó cắn đến chảy máu, chú cảnh sát đó hoảng cả hồn, không nghĩ cô có thể chịu được như vậy.
Hy Nguyệt giao mọi chuyện lại cho chú cảnh sát ấy, còn cô gấp ga gấp chạy về Hy gia, vì về quá trễ, cuối cùng cô còn chịu đòn roi của Ninh phu nhân, bà ta luôn tìm cớ để đánh cô cho đỡ chướng mắt, thích thì đánh mà không thích thì cũng đánh.
Sau đêm đó Hy Nguyệt cũng rất lo lắng cho cậu bé ấy, cứ nghĩ cả hai sẽ gặp lại, cô ngày ngày đến nơi mà cậu bé ấy ngất xỉu, đứng đợi một ngày nào đó sẽ thấy cậu ta.
Nhưng cuối cùng là không thấy ai, kiên trì được nửa năm, Hy Nguyệt cũng từ bỏ.
Lục Lãnh Phong hoàn toàn không ngờ những gì cô vừa nói ra, tìm thấy anh?
Đêm đấy…cô bé đó là cô sao?
“Cô bé đã giúp anh đêm đó…chính là em sao?” Lục Lãnh Phong hỏi.
Đi một vòng, cuối cùng anh đã kết hôn với ân nhân cứu mạng của mình thế này sao?
Hy Nguyệt gật đầu, quá xúc động nên cô cũng bật khóc lúc nào không hay.
Hy Nguyệt lúc đó bảy tuổi, cô vẫn còn nói chuyện được. Bởi vì Ninh phu nhân chán ghét cô, bắt đầu cấm cô nói chuyện cũng vào năm đấy, từ đấy Hy Nguyệt cũng không muốn nói chuyện nữa, luôn giữ im lặng đến tận bây giờ.
Trái đất này đúng là tròn, quá tròn rồi.
Cuối cùng cả hai có duyên có phận, lại gặp nhau sau bao lâu thế này.