Chương 50

” Lãnh Phong nó đang sống rất tốt, cháu dâu bên cạnh nó rồi, con đừng xen vào ” Bà có ý tốt nhắc nhở.

” Hiếm khi Lãnh Phong thay đổi nhanh như vậy, chúng ta nên cảm ơn cháu dâu một tiếng đi ” Lão phu nhân bảo tiếp.

Nếu không có Hy Nguyệt xuất hiện, bà nghĩ mình có chết cũng không an tâm khi thấy Lục Lãnh Phong luôn khép lòng với tất cả mọi người xung quanh, đến cả người thân cũng vậy, sợ Lục Lãnh Phong cứ thế mà cô đơn đến già đấy.

” Con rõ rồi, thưa mẹ ” Lục phu nhân đáp.

Lục Viên Thiệu lúc này xuất hiện, ông nhìn mẹ mình, sau đó quay sang nhìn vợ mình.

” Có chuyện gì sao?” Ông lên tiếng hỏi.

” Em và mẹ chỉ là đang nói chuyện của Lãnh Phong thôi ” Bà vội nói.

” Lãnh Phong có chuyện gì sao?” Lục Viên Thiệu liền hỏi, là con trai ông nhưng thằng bé lại ít khi về thăm nhà, cứ thu mình một góc đó, không muốn ngó ngàng đến người thân.

” Anh còn quan tâm đến Lãnh Phong à?” Lão phu nhân nhìn ông, bà nói.

” Mẹ à…chuyện đó…”.

” Không phải tất cả chúng ta đều sai sao, đều làm tổn thương Lãnh Phong nên…”.



” Đủ rồi…” Lão phu nhân cắt ngang lời Lục Viên Thiệu.

” Đủ, đủ lắm rồi. Sau này hai anh chị đừng lấn vào cuộc sống của Lãnh Phong nữa, để nó không nhìn mặt đến Lục gia này nữa là do anh chị chuốc lấy “.

” Bao năm qua, hai người vẫn chưa thấy đủ sao?”.

Nửa đêm, Hy Nguyệt đưa tay quơ sang bên cạnh, cảm thấy trống không, cô mở mắt ra.

Lục Lãnh Phong đâu rồi?

Hy Nguyệt lật đật xuống giường, cô cũng chưa kịp mang dép vào chạy ra ngoài tìm anh.

Bên thư phòng đèn còn sáng, anh ở bên đó sao?

Cô đi vào, thấy Lục Lãnh Phong đang ngồi ở sofa.

Anh…

Đang đan len!

” Làm sao vậy?”.



Lục Lãnh Phong thấy cô liền lên tiếng, nửa đêm thế này sao cô thức làm gì chứ?

Nhìn thấy Hy Nguyệt không mang dép, anh vội nói:” Mau lại đây “.

Hy Nguyệt vội đi đến chỗ anh, Lục Lãnh Phong nhanh tay kéo cô ngồi xuống sofa, rồi nhẹ nhàng đưa chân cô lên sofa nốt.

Cả người cô nằm gọn trong lòng anh.

Chẳng qua là nửa đêm dậy không thấy anh, cô cứ nghĩ những chuyện vừa qua chỉ là mơ thôi.

Lục Lãnh Phong thật sự thay đổi rồi.

” Em không thấy tôi nên đi tìm tôi à?” Anh lo lắng hỏi.

Hy Nguyệt gật đầu.

” Ngốc, có vội vàng thế nào cũng phải mang dép chứ, để như vậy lạnh chân đấy ” Anh dịu dàng nói.

Hy Nguyệt phồng má lên nhìn anh, còn không phải do anh nửa đêm nửa hôm chạy sang đây ngồi đan len thế này sao?

Hy Nguyệt nhìn về phía mấy cuộn lên, cô đưa tay cầm lên.