Lục Lãnh Phong có chút bất ngờ, anh vòng tay ôm ngược lại cô, chứ không đẩy cô ra.
Nếu như trước kia thì anh đã đẩy cô văng tám thước rồi.
Nhưng sau chuyện này anh mới nhận ra rằng Lục Thiên Tư nói đúng.
Hy Nguyệt này nhìn vào ai ai cũng chỉ muốn bảo vệ, che chở cho.
” Hy Nguyệt…”.
” À không…”.
” Tiểu Hinh, không sao rồi “.
Loay hoay cả buổi trời cùng Hy Nguyệt, sau khi dùng bữa trưa xong thì cô mới chịu đi nghỉ.
Nhìn Hy Nguyệt ngủ say trên giường, anh ngồi bên cạnh cứ ngắm bộ dạng cô đang ngủ.
Trông đáng yêu thật.
Lục Lãnh Phong đứng dậy, anh ra khỏi phòng, đi sang thư phòng giải quyết công việc.
Hiếm khi anh không đến Lục thị như vậy, bây giờ chắc có nhiều việc đang chờ anh làm xong.
Lục Lãnh Phong ngồi xuống ghế, anh lấy điện thoại gọi cho thư kí Lâm.
” Mọi chuyện sao rồi? ” Anh hỏi.
[ Lục tổng, dự án đó đã được hủy bỏ ]
” Làm tốt lắm ” Lục Lãnh Phong nói.
[ Lục tổng, thiếu phu nhân…không sao rồi chứ? ]
” Cô ấy đã ổn hơn rồi, nhưng chiều nay…”.
Nói đến đây Lục Lãnh Phong dừng lại.
” À khoan, sắp xếp một buổi hẹn với bác sĩ, tôi muốn đưa Hy Nguyệt đi khám ” Anh nói.
[ Đi khám ạ? ]
” Tôi muốn biết tại sao cô ấy không nói chuyện ” Lục Lãnh Phong trả lời.
Cứ để cô thế này, anh và cô thật sự rất khó để hiểu nhau hơn. Hy Nguyệt không biết là do từ đâu mà không nói chuyện, nhưng cô cứ biểu đạt lời mình muốn nói sang hành động.
Thật sự là bất đồng ngôn ngữ.
[ Vâng, tôi đã rõ ]
Lục Lãnh Phong nghe vậy cúp máy, anh để điện thoại sang một bên.
Chống tay lên bàn, Lục Lãnh Phong mỉm cười.
Có vẻ như Hy gia bây giờ rất lao đao đây.
Ninh lão gia, tôi có thể đưa các người lên thì chuyện đá các người xuống cũng là bình thường.
Lão cáo già đấy…
Cùng với bà điên đấy nữa.
…
Hy gia.
Ninh lão gia nhận được tin Lục thị hủy bỏ dự án của mình. Ông dường như bị đạp một cú đau điếng vào người.
Không nghĩ rằng bản thân đã gây ra chuyện lớn, lần này do ông động vào Hy Nguyệt nên mới chọc Lục Lãnh Phong giận như vậy sao?