Chương 7
‘Tít____’
Âm thanh chói tai xâm nhập vào tai mỗi người. Giang Y Viện ngơ ngẩn, Lâm Vô Ý ngơ ngẩn, tất cả mọi người trong Lâm gia đều ngơ ngẩn. Một giây đồng hồ im lặng như tờ, sau đó là những tiếng khóc không thể nén được.
“Ba____!”
“Ông nội/ Ông ngoại____!”
“A____!”
Lâm Vô Ý ôm chặt ba lắc đầu khóc to: “Ba____! Ba____!” Cậu quay sang Lâm Chiếu Đông gào to: “Gọi bác sĩ! Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đi!” Rồi cậu lại quay về phía người không còn hơi thở: “Ba! Ba cố chịu đựng! Bác sĩ sẽ tới ngay, sẽ tới ngay!”
“Vô Ý, Vô Ý, em đừng như vậy, đừng như vậy!”
Lâm Chiếu Trinh khóc lóc kéo tay em trai lại, nhưng bị đối phương gạt ra.
“Gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đi! Bác sĩ____ Bác sĩ____!”
Lâm Vô Ý che chở cho ba, không phép bất cứ ai tới gần, cũng không cho phép bất kỳ ai chạm vào mình. Một người đứng từ phía sau vươn hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, Lâm Vô Ý lập tức giãy ra tránh thoát.
“Buông ra! Buông ra! Ba____! Ba____! Bác sĩ! Bác sĩ đang ở đâu____”
Cậu kêu khóc đến khàn cả giọng, càng khiến người khác không thể nén được đau buồn.
Lâm Vu Chi xoay người Lâm Vô Ý lại, cố gắng giữ đầu cậu trong ngực mình, một tay khóa chặt thắt lưng cậu, khàn khàn nói: “Ông nội, đi rồi!”
Lâm Vô Ý giãy dụa: “Không phải! Không phải!”
Nắm lấy cằm Lâm Vô Ý nâng đầu cậu lên, Lâm Vu Chi “dĩ hạ phạm thượng” mà quát: “Cậu muốn ông nội đi mà không an lòng sao?” Tiếng quát của anh làm Lâm Vô Ý không giãy dụa nữa, dường như là bị dọa sợ, hai mắt Lâm Vô Ý đẫm lệ, ngơ ngác nhìn Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi buông cằm cậu ra, giọng nói càng trầm hơn: “Ông nội, đi rồi. Ông đi rất yên bình, rất an tường, không có tiếc nuối. Đừng để ông nội đi mà không an lòng!”
Lâm Vô Ý run rẩy đôi môi, càng lúc càng rõ ràng, giọng nói Lâm Vu Chi lại chậm rãi hơn: “Ông nội không trách cậu, không có bất kỳ ai trách cậu. Năm nay ông nội đã 90 tuổi, ông không thể vĩnh viễn ở cạnh cậu. Khi còn sống ông nội không yên lòng nhất chính là cậu, đừng để ông đi rồi còn phải quan tâm đến cậu.”
Lâm Vô Ý chỉ có thể mơ hồ mà nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Vu Chi. Thân thể cậu ngay cả hơi thở cũng tràn đầy bi thương. Qua thật lâu sau, hai tay cậu nắm thật chặt phần áo trước ngực Lâm Vu Chi, nức nở nghẹn ngào. Dường như lúc này mới tiếp nhận được tin dữ ba đã rời khỏi cậu. Lâm Vu Chi buông lỏng cánh tay phải đang khóa chặt thắt lưng Lâm Vô Ý, tay trái giữ lấy đầu cậu đặt vào ngực mình, để cậu khóc thỏa thích. Mà chính bản thân anh cũng vì người thân qua đời mà đôi mắt rưng rưng.
“Aa____ Ba____ ô____”
Lâm Chính Huy, ông lão năm nay 90 tuổi, ông lão đã khai sáng một Lâm Thị huy hoàng, đã an tường rời khỏi thế giới này. Cho dù sự lo lắng trong lòng ông luôn là cậu con út mãi mãi không bao giờ lớn, cũng không hy vọng mình lớn lên, nhưng ông tin tưởng, các con và các cháu của ông sẽ giúp ông chăm sóc thật tốt cho cậu con trai này, sẽ tiếp tục cho cậu con trai này một cuộc sống tự do tùy hứng.
…
Đêm đó Lâm Chính Huy tạ thế lúc 11 giờ 23 phút, đến 12 giờ Lâm gia báo tang với bên ngoài. Suốt đêm truyền thông đều công bố tin tức Lâm Chính Huy từ trần. Đối với Hongkong, đối với toàn bộ châu Á, tin tức này tuyệt đối có ảnh hướng lớn. Lễ tang của Lâm Chính Huy cử hành vào ngày thứ ba, trước mắt di thể của ông được chuyển đến nhà tang lễ. Cánh cửa nhà chính của Lâm gia luôn rộng mở, từng chiếc từng chiếc ô tô một đi vào, đều là những nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh của Hongkong và bạn bè của Lâm gia. Ủy ba lo liệt việc tang ma chuẩn bị hậu sự cho Lâm Chính Huy dựa theo yêu cầu của Lâm gia.
Ba cháu nội và một cháu ngoại của Lâm gia đều ở dưới lầu đón khách. Trước khi chính thức đưa tang Lâm Chính Huy, trong nhà sẽ có một nghi thức cáo biệt nhỏ. Giang Y Viện và Lâm Vô Ý đều không lộ diện, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều ở trên lầu với họ.
Hai ngày này, có rất nhiều chuyện Lâm gia phải làm, bất quá không ai yêu cầu Lâm Vô Ý góp sức. Ôm chặt mẹ, Lâm Vô Ý ngồi trong phòng ba, trong lòng cậu là khung ảnh chụp và những đồ đạc của ba. Có người gõ cửa, rồi mới mở cửa bước vào. Lâm Vô Ý và Giang Y Viện đều lau mặt rồi ngẩng đầu, là Lâm Vu Hồng.
“Vô Ý, có bạn cậu đến.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Vu Hồng gọi Lâm Vô Ý. Không có thời gian để kinh ngạc với tiếng gọi “Vô Ý” này, cũng không có ý thức làm chú nhỏ của đối phương, Lâm Vô Ý giao khung ảnh cho mẹ, đứng dậy ra ngoài.
Lâm Vu Hồng đóng cửa phòng lại, nói: “Năm người, ba nam hai nữ.”
“Ừm.”
Cúi đầu nhỏ giọng đáp lại, Lâm Vô Ý vẫn không thể khống chế nước mắt của mình. Lâm Vu Hồng cầm cánh tay cậu đưa xuống lầu, miễn cho đôi mắt đẫm lệ làm câu ngã. Tới phòng khách nhỏ ở lầu một, nhìn năm người đang đứng đó chờ mình, nước mắt Lâm Vô Ý lại rơi xuống. Một người tháo kính râm xuống, trong đôi mắt màu lam là sự đau lòng, trên khuôn mặt đẹp trai là vẻ mỏi mệt vì vừa xuống máy bay, dưới cằm còn có một mảng màu xanh. Người đó mở rộng hai tay với Lâm Vô Ý: “Dean.”
Lâm Vô Ý đến trước mặt người đó, ôm chầm, tiếng khóc phát ra.
“Ôi, Dean, chúng tôi đều lo lắng cho cậu, không ngờ vừa xuống máy bay đã nghe được tin dữ này.” Người đàn ông cao hơn Lâm Vô Ý rất nhiều cúi đầu hôn lên trán người đang khóc trong ***g ngực anh, nói bằng tiếng Pháp. Ánh mắt Lâm Vu Hồng lạnh hẳn đi.
“Ba tôi, đi rồi.”
Nước mắt Lâm Vô Ý làm ướt áo đen trên người đối phương.
Người đàn ông đó cố gắng ôm chặt Lâm Vô Ý, rồi mới buông cậu ra, một người đàn ông tóc nâu mắt nâu cũng tuấn mỹ không kém ôm lấy Lâm Vô Ý, hôn hai cái lên trán cậu. Lâm Vô Ý không hề cự tuyệt.
“Dean, xin nén bi thương, ba cậu thấy cậu thương tâm như vậy sẽ lo lắng lắm.”
“Tôi không nghĩ là, lại nhanh, nhanh như vậy…”
Lâm Vu Hồng đứng ở cửa nhìn Lâm Vô Ý lần lượt ôm ba nam hai nữ kia, khóc ra nỗi bi thương trong lòng họ. Cho đến khi Lâm Vô Ý được người đàn ông thứ nhất hôn cậu đỡ ngồi xuống, anh mới rời đi.
Qua một lát, một người bưng một chiếc khay đi vào phòng khách nhỏ. Người được Lâm Vô Ý ôm ngẩng đầu. Đối phương đặt chiếc khay xuống bàn trà trước mặt anh, đặt từng ly café một đến trước mặt từng người, đến Lâm Vô Ý thì là một ly trà xanh.
“Đây là Tiếu Vi, con trai của chị tôi.” Lâm Vô Ý dùng tiếng Anh giới thiệu với mấy người bạn, cũng là tôn trọng cháu trai ngoại. Cậu biết mấy người trong nhà không biết tiếng Pháp.
Người này vươn tay với Thẩm Tiếu Vi: “Chúng tôi là bạn của Dean. Xin nén bi thương.”
Thẩm Tiếu Vi cũng bắt tay anh, nói tiếng Anh: “Làm phiền các anh phải tới đây. Người trong nhà tương đối nhiều, xin cứ tự nhiên.”
“Không cần để ý đến chúng tôi.”
Nhìn người đàn ông này và hai người đàn ông còn lại vài lần, Thẩm Tiếu Vi rời đi, cũng rất cẩn thận mà đóng cửa phòng khách nhỏ lại.
Đến nhà bếp, đặt chiếc khay xuống, Thẩm Tiếu Vi rót cho mình một chén café. Có người vào nhà bếp, rõ ràng cũng muốn uống café. Anh ngồi đối diện với Thẩm Tiếu Vi, tựa vào lưng ghế, mặt không để lộ biểu cảm, nói: “Không ngờ rằng bạn cậu ấy lại đặc biệt đến đây.”
Trong mắt Thẩm Tiếu Vi hiện ra chút ánh sáng, lắc lắc chén café đen trong tay, nói: “Cũng khó nói lắm, không phảibạn.”
Lâm Vu Chu nhìn sang.
Thẩm Tiếu Vi uống một ngụm café: “Lúc em đi vào thì thấy có người ôm cậu nhỏ, trông rất thân mật. Khi em đi hẳn vào người đó cũng không buông tay, cậu nhỏ cũng không tỏ vẻ không được tự nhiên, dường như đã rất quen đối phương làm vậy.”
Lâm Vu Chu nhíu mày: “Cậu ấy có giới thiệu thân phận đối phương không?”
Thẩm Tiếu Vi lắc đầu: “Không có, chỉ nói với họ em là ai, năm người kia cậu nhỏ không giới thiệu một ai cả.”
Lâm Vu Chu buông chén café xuống: “Anh đi xem sao.”
“Em mang café đến đó rồi.”
“Anh mang điểm tâm đến.”
Lấy đĩa dứa và mấy thứ khác trong nhà bếp, Lâm Vu Chu đặt vào khay rồi ra ngoài. Thẩm Tiếu Vi lại rót thêm café cho mình, vừa uống vừa suy nghĩ sâu xa. Đến phòng khách nhỏ, lịch sự gõ cửa, Lâm Vu Chu mở cửa vào, ánh mắt liền tối lại vài phần. Hai người đàn ông cao lớn một trái một phải đang ôm Lâm Vô Ý liền đứng dậy. Lâm Vu Chu đi vào, đặt điểm tâm xuống, ngay lập tức trong mắt anh là vẻ kinh ngạc. Lâm Vô Ý không giới thiệu, người đàn ông ở bên trái cậu vươn tay với Lâm Vu Chu: “John Lin, lâu rồi không gặp.”
“Joseph Deville?”
“Lâm, lâu rồi không gặp.”
Chàng trai bên phải Lâm Vô Ý vươn tay.
“Đã lâu không gặp, Zoe Sanchez.”
Lâm Vu Chu nhìn Lâm Vô Ý một cái, hỏi: “Các anh là bạn của Vô Ý?” Đây là lần đầu tiên Lâm Vu Chu xưng hô với Lâm Vô Ý. Cũng giống lúc trước, Lâm Vô Ý không tỏ vẻ bất mãn khi Lâm Vu Chu “không kính trọng” mình. Thấy hai bên quen biết nhau, cậu cũng không lên tiếng.
Lâm Vu Chu thuận lý thành chương được giữ lại. Joseph Deville và Zoe Sanchez ngồi xuống, Joseph lại một lần nữa ôm bả vai Lâm Vô Ý, nói: “Lần này chúng tôi lấy thân phận cá nhân đến thăm Dean. Chúng tôi là bạn tốt của Dean ở Pháp.”
Ba người khác không tự giới thiệu mình với Lâm Vu Chu cũng gật đầu chào hỏi, trong đó có một cô gái có lỗ xỏ ở cả mũi, môi và lông mày. Bởi vì là đến thăm bạn có ba qua đời, cho nên cô không đeo khuyên nào cả. Lâm Vu Chu thật sự không thể liên hệ nổi những người ở đây có thể ở cùng với Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý ngừng khóc nhưng thần sắc vẫn ưu thương, còn Joseph và Zoe cũng không giải thích sao họ trở thành bạn Lâm Vô Ý.
Zoe nhìn Joseph một cái, đưa tay ôm đầu Lâm Vô Ý thật thân mật, hôn hơi mạnh lêи đỉиɦ đầu cậu, nói tiếng Pháp: “Chúng tôi về khách sạn trước, sau khi lễ tang chấm dứt chúng tôi mới đi.”
Lâm Vô Ý ngẩng đầu: “Không cần đâu, phóng viên ở Hongkong nhiều lắm.”
Zoe đeo kính râm, lại đeo khẩu trang lấy ra từ trong túi, rồi mới lấy chiếc mũ giống như làm ảo thuật đội lên đầu: “Thế này sẽ không ai nhận ra.”
“Zoe…” Hiển nhiên Lâm Vô Ý rất cảm động, ôm lấy đối phương. “Thật ra tôi rất vui khi các cậu có thể tới đây, thật đó.”
“Tôi biết. Cho nên chúng tôi mới đến. Dean, đừng đau buồn quá. Linh hồn bác trai sẽ ngủ yên nơi thiên đường.”
“Ừm…”
Lâm Vu Chu biết tiếng Pháp, đương nhiên là hiểu rõ hai người nói gì, anh ung dung thản nhiên đứng ở đó. Zoe ôm Lâm Vô Ý, buông cậu ra rồi đứng lên. Joseph cũng đứng dậy, đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ. Cùng ôm Lâm Vô Ý để an ủi, Zoe và Joseph lại đứng bắt tay Lâm Vu Chu nói lời từ biệt.
“Dean, đừng khóc. Chúng tôi sẽ đau lòng lắm.” Cô gái có nhiều lỗ xỏ trên mặt hôn khóe miệng Lâm Vô Ý.
“Tôi sẽ cố gắng.” Trong sự an ủi của bạn bè, ngược lại Lâm Vô Ý càng muốn khóc. Không tiễn các bạn ra ngoài, Lâm Vô Ý ra khỏi phòng khách nhỏ nhìn họ rời đi, trong nhà có người qua đời rất kiêng việc tiễn khách ra tận cửa. Có xe chờ ở trước cửa Lâm gia đưa mấy người Joseph đến khách sạn. Nhìn xe của họ đi rồi, Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, chuẩn bị lên lầu.
“Vô Ý.” Lâm Vu Chu giữ chặt cổ tay Lâm Vô Ý. “Không giải thích sao?”
“Giải thích cái gì?” Lâm Vô Ý hỏi lại, giọng mũi rất nặng, trong đôi mắt sưng đỏ là sự mờ mịt, giống như thật sự không biết phải giải thích cái gì. Quả nhiên, cậu nói: “Không phải cậu quen Joseph và Zoe sao?”
Có người chú ý đến bên này, Lâm Vu Chu kéo người “vô tội” vào phòng khách nhỏ, đóng cửa.
“Tại sao Deville và Sanchez lại là bạn cậu?” Lâm Vu Chu nhíu mi, cũng không biết mình đang để ý chuyện gì.
Vẻ mờ mịt trong mắt Lâm Vô Ý càng sâu, cậu đang vô cùng bi thương nên có hơi không theo kịp suy nghĩ của “cháu”. Quả nhiên, cậu hỏi: “Tại sao Joseph và Zoe lại không thể là bạn tôi?”
Lâm Vu Chu xoa trán, hít một hơi sâu, anh nhìn Lâm Vô Ý: “Được rồi, tôi hỏi cái khác. Cậu có biết thân phận của Deville và Sanchez không?”
Lâm Vô Ý gật đầu: “Họ là bạn tôi.” Là bạn bè, đương nhiên là biết thân phận của họ rồi, rồi cậu mới lo lắng nói: “Phóng viên của Hongkong nhiều như vậy, có thể có người nhận ra họ không? Tôi không muốn họ gặp phiền toái. Vu Chu, cậu có cách nào để áp chế tin tức sau khi họ bị nhận ra không?”
“Không phải là vấn đề này có được không?” Hai tay Lâm Vu Chu giữ chặt lấy người đến giờ vẫn chưa hiểu rõ tình huống. Những người thuộc chòm sao song ngư đều khiến người ta phát điên thế này sao? Hay là vì người này học văn nên mới thế?
“Vu Chu, cậu làm tôi mơ hồ rồi. Trong lòng tôi giờ loạn lắm, tôi không biết cậu muốn hỏi tôi chuyện gì.” Lâm Vô Ý đặt cái đầu mệt mỏi của minh vào hõm vai Lâm Vu Chu, thân thể đối phương hơi chấn động.
“Lúc Joseph ở Mỹ thì là hàng xóm của tôi. Sau đó Joseph theo ba dượng đến Pháp, chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Sau này tôi cũng sang Pháp liền quen biết cho tới giờ. Mấy người Zoe đều là Joseph giới thiệu cho tôi biết. Qua thời gian dài, mọi người đều là bạn của nhau.”
Lâm Vô Ý nói rất đơn giản, Lâm Vu Chu nghe xong liền nhíu mày.
“Cậu sang Pháp là vì anh ta?”
Lâm Vô Ý càng mờ mịt hơn, trả lời không chút nghĩ ngợi: “Tôi muốn học tiếng Pháp.”
“Tại sao muốn học tiếng Pháp?” Lâm Vu Chu hỏi tới cùng.
Nào biết, đột nhiên đôi mắt Lâm Vô Ý đỏ bừng, nước mắt nhanh chóng chảy ra. Lâm Vu Chu vội vàng lau nước mắt cho cậu: “Thực xin lỗi, tôi không nên can thiệp vào chuyện riêng của cậu, xin lỗi.”
Lâm Vô Ý hồi tưởng lại, thương tâm nói: “Khi còn bé, tôi nghe người ta nói, tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới…” Lâm Vu Chu không nói gì.
“Tôi không hiểu, đó là cái đẹp như thế nào…”
“Có một lần, tôi ngâm nga một bài hát tiếng Pháp, truyền đến thư phòng của ba. Ba nghe xong, thì ngủ mất…”
Ngón tay Lâm Vu Chu lau nước mắt cho Lâm Vô Ý: “Cậu học tiếng Pháp, là vì ông nội?”
Lâm Vô Ý gật đầu, lệ rơi lã chã: “Ba nói, ba già rồi… nói người già sẽ ngủ càng ngày càng ít… Ba thường dậy lúc bốn, năm giờ sáng, tỉnh rồi sẽ không ngủ được nữa… Còn lần đó, ba dựa vào lưng ghế ngủ rất say, tôi liền quyết tâm đi học tiếng Pháp. Tôi không biết tiếng Pháp có phải ngôn ngữ đẹp nhất hay không, tôi chỉ biết, tiếng Pháp có thể giúp ba ngủ ngon…”
Lâm Vu Chu chậm rãi ôm Lâm Vô Ý vào lòng: “Thực xin lỗi…” Đã gợi lên chuyện thương tâm của cậu.
Lâm Vô Ý vùi đầu vào ngực cháu mình, hỏi: “Vu Chu… Có phải ba, thực sự đi rồi? Không thể, về được nữa?”
“Ông sẽ luôn ở trên trời nhìn cậu, bảo vệ cậu.”
“Tôi muốn ba… Tôi muốn ba lại gọi tôi làTiểu tinh nghịch, hoặc làĐứa bất hiếu này…”
“…”
Người kia đi rồi, người quan trọng nhất trong lòng Lâm Vô Ý rốt cuộc không thể về được. Lâm Vu Chu cảm thấy khó khăn, thế nhưng lúc này có an ủi nhiều hơn nữa cũng không được gì. Anh chỉ biết nhanh chóng ôm chặtchú nhỏnày, lặng lẽ an ủi cậu.
Phát tiết nỗi lòng một lát trong ngực Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý được Lâm Vu Chu đưa lên lầu. Đóng cửa phòng ông nội lại, Lâm Vu Chu đứng tựa vào cửa thở ra một hơi. Cái nặng trĩu trong lòng không chỉ bởi người thân qua đời, càng nhiều hơn, dường như là vì nỗi bi thương của người kia.