Chương 3
Tuy là nói Lâm Chính Huy đã tỉnh nhưng ông vô cùng suy yếu. Ông đã 90 tuổi, cho dù trước đây thân thể ông có cường tráng bao nhiêu, năm tháng cũng không buông tha cho con người. Nhìn ba như vậy, đôi mắt Lâm Chiếu Trinh không khỏi phiếm hồng. Vợ của Lâm Chiếu Đông, Lâm Bàng Lệ Vân, đang đút cho ba chồng ăn chút canh nóng. Lâm Chính Huy tỉnh lại làm cho mọi người trong Lâm gia vô cùng cao hứng.
Vợ của Lâm Chiếu Vũ, Lâm Hàn Thiến, ở bên cạnh hỗ trợ. Lâm Chính Huy uống một thìa canh xong đều có chảy ra một ít, Lâm Hàn Thiến dùng khăn mặt không ngừng lau khóe miệng cho ông. Mấy trưởng bối đều vây quanh giường bệnh, sáu người trẻ tuổi đều đứng bên ngoài. Giờ khắc này, vẻ hiếu tâm mà Lâm gia biểu hiện ra luôn làm người ta cảm động.
“Anh cả, anh hai, bác sĩ nói sao rồi?”
Lâm Chiếu Trinh hỏi.
Lâm Chiếu Đông cau mày lắc đầu, Lâm Chiếu Trinh thấy vậy, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. Không muốn nói chuyện này trước mặt ba, Lâm Chiếu Đông ra hiệu bằng mắt cho Lâm Chiếu Trinh, để em gái cố khắc chế. Lâm Chiếu Trinh cố nén nước mắt lại, nhỏ giọng hỏi: “Dì Giang có nói bao giờ Vô Ý đến không? Cần cho xe đến đón không?”
Lúc Lâm Chiếu Trinh nói đến “Vô Ý”, tất cả mọi người đều nhìn thấy ngón tay Lâm Chính Huy cử động rõ ràng. Trong lòng mỗi người đều dâng lên một cảm giác khác thường. Lâm Chiếu Đông nhìn ba, nói: “Vu Chi, con gọi điện hỏi xem bao giờ chú nhỏ của con có thể trở về, để cho xe đến sân bay đón cậu ấy.”
Lâm Vu Chi lấy điện thoại di động ra, không đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Giang Y Viện ngay trước mặt ông nội. Dường như tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài cửa, Lâm Vu Chi dừng lại, ngắt điện thoại, những người khác đều xoay người nhìn về phía cửa, Thẩm Tiếu Vi đứng gần cửa nhất đi ra mở. Ngoài cửa là Giang Y Viện đang cầm điện thoại di động, đằng sau bà là một chàng trai đeo kính râm, sắc mặt tái nhợt.
Không khí trong phòng bệnh lập tức thay đổi. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh chăm chú nhìn vào người đứng phía sau Giang Y Viện, rõ ràng là vẻ kinh ngạc. Dường như không biết phải chào hỏi thế nào với những người đang đứng trong phòng bệnh, Lâm Vô Ý ngồi trên máy bay suốt hơn hai mươi giờ để bay về Hongkong gật đầu với mọi người trong phòng, rồi mới đặt hành lý ở cửa, đi lướt qua mẹ vào phòng bệnh. Lâm Chiếu Đông vỗ vai vợ, Lâm Bàng Lệ Vân tránh sang vị trí bên cạnh giường. Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Chu và Lâm Vu Chi đang đứng chắn đường đều chủ động tránh ra.
Bước từng bước một, chàng trai mang thân thể mỏi mệt và thương tâm, khi bỏ kính râm xuống liền xuất hiện hai hàng lệ. Cậu vừa đến bên giường, tùy tiện vứt túi xách máy tính trên bờ vai lộ vẻ không còn sức trên mặt đất, rồi mới chậm rãi ngồi xuống ghế. Tiếng khóc cố kìm nén truyền vào tai mỗi người, Giang Y Viện đứng sau con trai, cúi đầu nói với người trên giường bệnh: “Chính Huy, Vô Ý đã về.”
Ngón tay Lâm Chính Huy run rẩy mấy cái rất mạnh. Ông chậm rãi quay đầu, cố gắng mở mắt.
“Ba…”
Tiếng khóc mang theo sự hối hận và tự trách phát ra, Lâm Vô Ý bỏ kính râm xuống, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nắm chặt tay ba.
“Ba… Con về rồi… Vô Ý về rồi…”
Lâm Chính Huy mở miệng, khó khăn nói ra hai chữ: “Vô… Ý…”
“Là con, là con, con về rồi. Ba, con về rồi…”
Nước mắt rơi xuống, hàng lông mi dài của Lâm Vô Ý thấm ướt bởi nước mắt. Khuôn mặt vốn trắng nõn giờ có vẻ tái nhợt tiều tụy. Cậu cố gắng nắm chặt bàn tay đầy vết lốm đốm của người già, đằng sau giọng nói từ tính mềm mại là vẻ run rẩy hối hận. Rõ ràng mấy ngày trước ba còn vừa mới vừa cười trong điện thoại với cậu, bây giờ lại yếu ớt nằm trên giường bệnh, Lâm Vô Ý không thể chịu nổi.
“Ba… Con xin lỗi… Con xin lỗi… Con về muộn… Ba… Ba…”
Nước mắt rơi trên đôi môi không hồng nhuận, Lâm Vô Ý không rảnh để quan tâm trong phòng bệnh có rất nhiều người nhà mà cậu không sao quen thuộc được. Cậu khóc ra sự hối hận của mình trước mặt ba, khóc ra nỗi sợ hãi của mình. Cậu muốn dùng đôi tay lạnh như băng đang run rẩy của mình để làm ấm cho bàn tay lạnh như băng hơn so với cậu của ba. Người của Lâm gia kinh ngạc nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện kia, nhìn chàng trai dường như còn thương tâm hơn so với bất cứ người nào ở đây, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Giang Y Viện cũng khóc. Con trai trở về khiến bà rốt cuộc không thể chống đỡ được nội tâm đầy sợ hãi của mình. Một người đỡ lấy vai Giang Y Viện, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài thôi. Để cho hai ba con họ nói chuyện với nhau.”
Giang Y Viện quay đầu lại, là Lâm Chiếu Trinh.
Trên giường bệnh, hai mắt không nhìn rõ lắm của Lâm Chính Huy vẫn nhìn Lâm Vô Ý, hai mắt Lâm Vô Ý vẫn đẫm lệ nhìn ba. Giang Y Viện rút tay đặt trên vai con trai, ra ngoài cùng Lâm Chiếu Trinh, những người khác cũng rời khỏi phòng bệnh. Mấy người trẻ tuổi rời đi cuối cùng, trước khi đi, họ cùng không hẹn mà đều quay đầu lại.
Cửa phòng bệnh đóng lại, một tay Lâm Vô Ý sờ khuôn mặt của ba, gọi càng lúc càng lớn: “Ba… Ba… Ba…”
Ngoài phòng bệnh, ngoại trừ Giang Y Viện, trong lòng ai cũng có vẻ nghi hoặc sâu sắc. Ai có thể tin được hai cha con trong phòng bệnh kia lại có tình cảm cha con sâu đậm vậy chứ? Mọi người, có phải đã để sót chuyện gì không?
Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh đều nhìn về phía Giang Y Viện. Giang Y Viện ngồi cạnh hành lý của con trai, cúi đầu không nói gì. Nhưng vẻ thương tâm của bà thì không thể gạt được bất kỳ ai ở đây. Đây không phải là biểu hiện mà một người đàn bà sẽ có đối với “người chồng trước” đã chia tay nhiều năm. Bất quá, không có ai lại hỏi ra điều nghi vấn trong lòng vào thời điểm này, trong trường hợp này. Họ vẫn đứng ngoài cửa chờ hai cha con trong phòng bình tĩnh lại.
Trầm mặc đứng ngoài cửa hơn nửa giờ, trong phòng bệnh không còn âm thanh gì cả. Lâm Chiếu Trinh nhìn hai người anh, tay Lâm Chiếu Đông đặt trên tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra. Khi cảnh tượng bên trong rơi vào mắt, ông sững sờ đứng đó.
“Anh?”
“Xuỵt~~~”
Làm cho em gái không lên tiếng, Lâm Chiếu Đông nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Lâm Chiếu Trinh nghi hoặc đi phía sau sau khi anh hai bước vào, đến lúc bà nhìn thấy rõ liền mở to mắt.
Tất cả mọi người đứng ở cửa, không biết là có muốn vào hẳn bên trong hay không. Bên giường, Lâm Vô Ý với dáng vẻ thiếu niên gối đầu lên cạnh giường giống như đang ngủ, một giọt lệ tràn qua khóe mắt cậu, lướt qua chóp mũi, để lại một dòng nước rồi biến mất trên giường. Tay Lâm Chính Huy đặt trên đầu Lâm Vô Ý, mắt nhắm lại, có lẽ cũng đang ngủ. Lại một dòng nước chảy xuống, Lâm Vô Ý không có động tĩnh. Bên dưới mắt là quầng thâm nói cho mọi người biết cậu mệt mỏi thế nào. Dường như trên suốt hành trình dài từ Provence về Hongkong, căn bản cậu chưa hề nghỉ ngơi. Giờ phút này, ở bên cạnh ba, cậu mới thấy mệt, cũng an tâm ngủ mất.
Vẻ mặt lúc ngủ của Lâm Chính Huy không còn thống khổ như hai ngày trước, mà là vẻ bình yên rõ ràng. Bàn tay khô héo của ông đặt trên đầu Lâm Vô Ý thoạt nhìn vô cùng hiền từ. Giống như muốn nói“Con trai, an tâm ngủ đi. Ba ở cạnh con.”
Lâm Vu Huệ xoay người ra ngoài, nước măt tràn mi. Khóe miệng Thẩm Như Vi run run, cô vẫn còn là cô gái nhỏ tức thì bị tình cảnh này gợi lên cảm xúc nữ tính. Thẩm Tiếu Vi đi ra ngoài, Lâm Vu Chu đi ra ngoài, Lâm Vu Hồng đi ra ngoài, Lâm Vu Chi đi ra ngoài. Lâm Chiếu Đông kéo vợ ra ngoài, Lâm Chiếu Vũ cũng rời khỏi cùng vợ mình.
Cửa phòng bệnh lại đóng một lần nữa. Bên trong là thế giới thuộc về Lâm Chính Huy, Giang Y Viện và con trai Lâm Vô Ý của họ.
“Con về công ty trước, tối sẽ lại đến.” Lâm Vu Chi bỏ lại một câu rồi đi.
“Con cũng về công ty.” Lâm Vu Hồng rời đi.
“Con thấy chúng ta cũng nên về thôi.” Thẩm Tiếu Vi đề nghị.
“Đi thôi. Muộn một chút lại tới.” Lâm Chiếu Đông lên tiếng. Ai cũng không có dị nghị.
Trong phòng bệnh, Giang Y Viện ngồi ở một đầu khác của giường bệnh, nhẹ nhàng dựa vào vai Lâm Chính Huy rồi cũng nhắm mắt lại. Có lẽ bà đã không còn tình yêu với người đàn ông này, nhưng lại có rất nhiều những cảm tình khác. Không có Lâm Chính Huy, sẽ không có Giang Y Viện của hiện tại. Người đàn ông này là chỗ dựa vững chắc để bà có thể đi dạo chơi khắp nơi, là người luôn lo lắng cho cuộc sống tùy hứng của bà.
…
Không ngờ rằng mình lại ngủ mất. Cho đến khi cổ không thoải mái không thể không tỉnh lại, Lâm Vô Ý mới ảo não phát hiện mình đã bỏ lỡ một ít thời gian ở chung với ba. Khi Lâm Vô Ý ngẩng đầu lên, ngón tay Lâm Chính Huy cử động, cũng là sắp tỉnh dậy. Lâm Vô Ý nhìn ba chậm rãi mở mắt, trước khi không kìm nén được nước mắt đã tươi cười với ba.
“Ba.”
Lâm Chính Huy có lẽ còn tỉnh táo hơn vừa nãy, ánh mắt nhìn con trai không còn vẻ hiền từ ôn hòa, mà là chút không vui.
Lâm Vô Ý cười tươi hơn, cầm tay cha già: “Ba.”
Ánh mắt Lâm Chính Huy như muốn nói ____ Thằng con bất hiếu này!
“Ba, con đi rửa mặt, thay quần áo một lát. Người đầy mồ hôi, không thoải mái gì cả.”
Buông tay ba ra, Lâm Vô Ý đi lấy vali đựng hành lý của mình. Trong khoảnh khắc con trai buông tay ông ra, Lâm Chính Huy có một ý nghĩ muốn bắt lấy động tác của con, nhưng ông lại lập tức buông ra.
Không mang nhiều hành lý lắm, Lâm Vô Ý không muốn lãng phí thời gian ở sân bay để lấy hành lý. Đang là tháng năm, Hongkong bước vào mùa hè, cậu cầm áo ngắn tay và quần dài vào buồng vệ sinh của phòng bệnh. Rửa mặt trong buồng vệ sinh, súc miệng, thay quần áo, tinh thần khôi phục được một chút, Lâm Vô Ý mở cửa ra ngoài. Cậu liếc mắt một cái đã nhìn thấy ánh mắt ba đang trách móc mình. Đằng sau nụ cười tươi của Lâm Vô Ý càng là nỗi tự trách và bất an. Ngồi xuống bên giường, cầm bàn tay không còn sức lực của cha già đặt lên đầu mình, Lâm Vô Ý ghé sát vào người ba, nói như trẻ con: “Ba, con sai rồi. Con nên về sớm một chút với ba.” Nước mắt không còn nhịn được. Dù sao cũng là con mình, ánh mắt Lâm Chính Huy không còn vẻ không vui, dường như chỉ cần con trai đồng ý trở về là đủ rồi.
Miễn cưỡng tươi cười với ba, Lâm Vô Ý nhìn ba nói: “Lúc này con không bao giờ… đi nữa. Con tính sẽ định cư ở Hongkong.”
Trong mắt Lâm Chính Huy hiện lên vẻ hài lòng. Ông già rồi, luôn mong con trai lúc nào cũng ở cạnh ông.
Lâm Vô Ý cúi đầu lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười: “Con vốn định mang Daphne về thăm ba, nhưng thời gian rất gấp, chỉ có thể tạm thời để nó ở Provence để mấy người Betty chăm sóc. Nó lại béo rồi. Con muốn giảm béo cho nó, nhưng mỗi lần nhìn vẻ đáng thương của nó khi thấy đồ ăn vặt của con, con lại mềm lòng.”
Ngón tay Lâm Chính Huy đặt trên đầu con trai khẽ vuốt một cái.
“Con phơi nắng một ít trà lài cho ba, đã mang về rồi. Con nếm qua, có hương vị giống như trước kia đó.”
Ngón tay khẽ vuốt.
“Caroline cứ giục con viết bản thảo, thế nhưng con chẳng nghĩ được gì cả. Trong đầu con chỉ có hai người. Một người nói với con:“Lâm Vô Ý, mày không được thư giãn, không được nhàn hạ. Mày đã kéo dài bản thảo lâu lắm rồi. Mày phải tỉnh lại.””. ____Giọng nói đầy chính nghĩa.
“Một người lại nói với con:“Lâm Vô Ý, không muốn viết thì đừng viết nữa. Mày nên nghỉ phép, đi thư giãn, đi nói chuyện yêu đương, đi tiêu xài tuổi xuân.””. ____ Giọng nói đầy tà ác.
“Ba, ba nói con phải nghe ai?” ____ Giọng nói trẻ con.
Lâm Chính Huy chậm rãi thu ba ngón tay về.
Lâm Vô Ý nở nụ cười, cọ cọ bàn tay ba.
“Con sẽ nghe lời ba. Tạm thời không làm việc, tiêu xài tuổi xuân.”
Khóe miệng Lâm Chính Huy lộ ra nụ cười thản nhiên, rất vừa lòng khi con trai nghe lời. Nếu trước đây con trai cũng nghe lời như vậy thì tốt rồi. Lâm Vô Ý chịu đựng đau lòng, cười với ba. Nhìn khuôn mặt chỉ có chóp mũi là giống mình, ngón tay Lâm Chính Huy lại giật giật. Cậu con trai này, ngoại hình không giống ông, tính cách cũng không giống ông, nhưng lại là người mà ông khó buông bỏ nhất.
‘Két!’ Cửa phòng bệnh mở. Lâm Vô Ý lập tức quay đầu nhìn. Người đi vào khiến nụ cười của Lâm Vô Ý càng sâu thêm.
“Mẹ.”
“Dậy rồi?”
Tay cầm hộp cơm, Giang Y Viện đi đến bên giường, khom người xuống, không chút nào keo kiệt mà hôn môi Lâm Chính Huy. Bà đặt hộp cơm lên bàn, nói với con trai: “Mẹ nghĩ có thể con sẽ đói bụng, đi mua chút đồ ăn cho con.”
Lâm Vô Ý xoa bụng: “A, đúng là đói quá. Cơm trên máy bay khó ăn lắm.”
Giang Y Viện cười, mở hộp cơm ra, mùi hương tỏa ra khiến Lâm Vô Ý hoan hô, đúng là cậu rất đói bụng. Trên đường trở về căn bản cậu chưa ăn uống tử tế.
Nhìn con trai ăn cơm như hổ đói, trong mắt Giang Y Viện và Lâm Chính Huy đều là vẻ yêu thương. Giang Y Viện cầm tay Lâm Chính Huy, ngón tay cái của Lâm Chính Huy thỉnh thoảng lại cọ nhẹ vào mu bàn tay Giang Y Viện. Ông có người phụ nữ mình yêu, hiện tại, người phụ nữ này cũng là người mà ông không buông bỏ được. Đã rất lâu rồi, ở cùng với nhau không nhất thiết là vì yêu; còn việc không ở cùng nhau, cũng không nhất định là không muốn gặp mặt.
Đến lúc no bụng rồi, Lâm Vô Ý lại ghé vào người ba như vừa rồi, trên đầu vẫn là bàn tay không có sức lực của ba. Giang Y Viện ở cùng hai ba con, im lặng nghe con trai nói những chuyện vô bổ với ba mà cậu ít khi nói với người khác. Sắp đến 6 giờ tối, Lâm Vô Ý rời khỏi phòng bệnh, mang hành lý đến ở tạm trong khách sạn mẹ đang thuê, Giang Y Viện vẫn ngồi trong phòng bệnh. 6 giờ một phút, người của Lâm gia lục tục đến, Giang Y Viện nói con mình quá mệt mỏi, bà để con về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Theo lý mà nói, Lâm Vô Ý nên ở đại trạch của Lâm gia, thế nhưng Giang Y Viện ở khách sạn, tách hai mẹ con họ ra dường như không thích hợp lắm. Cho nên Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh chưa tỏ vẻ bất mãn điều gì, cho dù trong lòng họ có chút để ý. Lâm Vô Ý rời đi trước khi họ đến, dường như cố ý muốn tránh mặt họ.
Lâm Chính Huy có nhiều phản ứng hơn khi con trai, con gái và các cháu đều đến cả. Có thể nhìn ra được rõ ràng tinh thần của ông tốt hơn hẳn sau khi Lâm Vô Ý trở về. Thân phận Giang Y Viện hơi khó nói, cho nên ngồi một lát rồi bà cũng đi. Mãi cho đến khi người của Lâm gia đi rồi, Giang Y Viện và Lâm Vô Ý đều không xuất hiện ở phòng bệnh.
Trước khi người của Lâm gia đi, Lâm Chính Huy gọi con cả và con thứ ở lại. Đối với hai người con trai này, ông luôn đối xử bình đẳng, lúc này cũng vậy. Ông nói một vài chuyện với hai người con. Đến lúc Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt đều nhíu chặt lại. Không khí trong phòng bệnh lập tức lay động. Lâm Chính Huy nhìn trần nhà, thở ra một hơi nặng nề, dường như bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên đầu con trai. Ngay khi ông lâm vào hồi ức, có người đi vào phòng bệnh, ông nhìn qua, ngay sau đó, trong mắt ông là vui mừng, là yêu thương.
“Ba.”
Giống đứa trẻ con làm chuyện xấu, động tác của Lâm Vô Ý vô cùng cẩn thận. Nhẹ nhàng đóng cửa, cậu ngồi xuống giường bệnh của ba, đặt tay ba lên đầu mình, rồi mới gục đầu xuống.
“Ba, tối nay con ở cùng ba.”
Lâm Chính Huy lắc đầu, muốn để con về nghỉ ngơi.
“Con muốn ở cùng ba.”
Lâm Chính Huy nở nụ cười.