Giường nước trong khách sạn rất rộng, đủ cho ba bốn người cùng lăn qua lăn lại. Thiết kế giường khiến Tô Kỷ rất hài lòng, vừa mềm mại vừa mát mẻ, ngoài rộng rãi ra còn trang bị một món đồ giúp gia tăng hưng phấn khi "yêu".
Tô Kỷ đặt Tuyên Tử Phương lên giường, điều chỉnh vị trí nằm, rồi đè lên cậu, vươn tay nhấn công tắc dưới chân giường.
Một cái còng chân xuất hiện, khóa mắt cá chân Tuyên Tử Phương lại, cố định cậu trên giường, gỡ không được, phá không xong.
Tuyên Tử Phương đỏ mặt, cậu co chân còn lại, đạp nhẹ Tô Kỷ một cái, nói: "Đừng chơi kiểu này..."
"Ngày hôm qua chúng ta chưa thử trò này mà, giờ thử một lần, nha." Tô Kỷ tuy ngoài miệng đang cố gắng thuyết phục người trong lòng, nhưng trên thực tế cái tay nhanh hơn cái miệng, anh cầm cổ chân Tuyên Tử Phương, từ trên cao nhìn xuống, liếc cậu một cái, hôn một đường dài từ bắp chân đến bắp đùi, còn cắn mấy phát trên làn da non mềm.
"Ưʍ...!"
Tuyên Tử Phương run nhẹ, răng nanh tiếp xúc với da thịt khiến dây thần kinh cảm giác bị kí©h thí©ɧ, hơi thở dần nặng nề.
Tô Kỷ ngẩng đầu, hơi hối hận nói: "Đáng lẽ anh phải cởϊ qυầи em trước rồi tính tiếp..."
"Em... không..." Tuyên Tử Phương vốn nghĩ rằng hành động khıêυ khí©h trên sẽ khiến cậu ra trước, ai ngờ Tô Kỷ lại làm ra hành động cậu không lường trước được.
Anh kéo quần cậu xuống, đến chỗ mắt cá chân thì chỉ rút ống quần khỏi chân không bị còng, quần cứ thế vắt vẻo bên chân còn lại, qυầи ɭóŧ cũng như vậy.
"Như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều." Tô Kỷ hài lòng nhận xét, cúi người hôn lên vầng trán Tuyên Tử Phương: "Đừng vội, đêm còn dài."
Tô Kỷ như một dã thú tao nhã, lửa tình lắng đọng trong đáy mắt, chậm tay lại. Anh tách hai chân Tuyên Tử Phương sang hai bên, cúi đầu, khıêυ khí©h vật nhỏ giữa hai chân ngóc đầu lên.
Tô Kỷ há miệng liếʍ, mυ"ŧ, cắn qυყ đầυ đỏ tươi, Tuyên Tử Phương thở gấp, khẽ rêи ɾỉ: "Thầy... Chậm lại..."
Tô Kỷ tiếp tục dùng răng nanh cắn nhẹ, tay còn lại nhanh chóng đưa ngón tay vào huyệt động, cảm nhận cảm giác mềm nhẵn ấm áp bên trong người yêu.
Thân thể Tuyên Tử Phương càng lúc càng mẫn cảm, một ngón tay vừa vào đã bị huyệt nhỏ cắи ʍút̼.
Không đủ.
Tuyên Tử Phương khó khăn ngửa đầu ra sau, khóe mắt phiếm hồng, nói: "Thầy... Tiến vào! Em muốn anh..."
"Chỉ vậy thôi sao?" Tô Kỷ mỉm cười, nâng chân trái không bị còng của Tuyên Tử Phương lên, rút ngón tay ra, đặt vật cứng ngay lối vào, nói: "Như vậy thì thầy có thể xem hành động vừa rồi của em là đang dụ dỗ thầy không?"
Huyệt nhỏ khi tiếp xúc vật lớn quen thuộc dường như không chờ nổi muốn hút vào, nhưng Tô Kỷ lại chậm chạp không chịu động, mặc kẻ cái miệng nhỏ nhắn ướŧ áŧ kia cọ xát.
"Tùy anh..." Tuyên Tử Phương thở hổn hển, vòng tay qua cổ Tô Kỷ, phối hợp nâng chân trái đặt lên lưng anh, nói: "Thầy, anh muốn chơi thế nào cũng được..."
Tô Kỷ nuốt nước bọt, cúi xuống trao một nụ hôn sâu.
Cùng lúc đó, vật thể nóng rực kia cũng tiến vào.
Có còng kim loại cố định cổ chân người dưới thân, Tô Kỷ trong quá trình làm việc không hề lo lắng con mồi bỏ trốn. Ngoài ra, anh còn nhét lớp quần giữa cổ chân Tuyên Tử Phương và còng kim loại, vì thế cũng không lo da người yêu bị trầy. Mỗi khi Tuyên Tử Phương sắp bị đυ.ng cho đến rớt xuống giường bị lại bị còng chân kia kéo ngược trở lại.
Trong phòng, chỉ có tiếng cơ thể va chạm và tiếng nước dính nhép nhép, chỗ hai người hòa hợp còn dính ít nước bị đánh thành bọt do hoạt động quá mạnh.
"A..." Giọng Tuyên Tử Phương ngọt dần, hô hấp cũng dồn dập hơn, không biết làm gì ngoài việc di chuyển theo động tác của Tô Kỷ, cơ thể hai người dính không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra của cậu.
Tô Kỷ nâng chân Tuyên Tử Phương đặt lên vai, lại đè lên cái chân còn lại, một tay ôm eo cậu, tay còn lại sờ nhẹ đùi phải, càng lúc càng vào sâu hơn.
"A!" Động tác này khiến hai người gắn kết chặt chẽ hơn, Tuyên Tử Phương như trở thành một bộ phận trên người Tô Kỷ, cơ thể lắc lư không ngừng, lại còn mang theo cảm giác đầy kí©h thí©ɧ.
Tô Kỷ luôn mãnh liệt như vậy, tốc độ, lực đẩy, tất cả dường như được xả van, không biết mệt, không biết mỏi, dùng sức khuấy đảo nơi mềm mại sâu bên trong, Tuyên Tử Phương bị đâm đến mức không thể nói được câu nào hoàn chỉnh.
Một lúc sau, Tô Kỷ nằm đè lên người Tuyên Tử Phương, không động nữa.
Tuyên Tử Phương cảm nhận được vật thể bên trong mình vốn đã rất to dường như lại to hơn, sắp nứt cúc hoa đến nơi rồi.
Sau đó, mấy dòng dịch nóng hổi rót vào bên trong cậu như một hình thức giam cầm, đồng chí nhỏ ít khi được dùng đến của Tuyên Tử Phương sau khi bị kí©h thí©ɧ lập tức bắn ra.
Sau khi bắn, Tô Kỷ không vội rời đi, ngay lập tức về lại đúng tư thế, lật Tuyên Tử Phương lại, áp xuống giường, tiếp tục cày cấy...
Nói đi cũng phải nói lại, hai người dừng chân bên bờ biển ba ngày, nhưng lại dành rất nhiều thời gian cùng nhau vui vẻ trong khách sạn.
Tô Kỷ hỏi: "Chuyến du lịch lần này quả là một trải nghiệm vui vẻ nhỉ?"
Tuyên Tử Phương đen mặt, đáp: "Thế này thì có khác gì ở nhà đâu..."
"Khác chứ." Tô Kỷ hôn nhẹ lên khóe môi Tuyên Tử Phương, nói: "Ít nhất thì ở bên ngoài chúng ta không phải lo lắng Nháo Nháo có đái dầm không, hay là Nháo Nháo có nửa đêm mò dậy tìm ba không, vừa làm vừa lo như vậy không tốt đâu."
Tuyên Tử Phương: "..."
Tô Kỷ nhún vai, cười nói: "Ít nhất thì anh không lo rằng con nó quấy đến mức không vui vẻ nổi."
Tuyên Tử Phương không nhịn cười được, hỏi: "Thầy sẽ... như vậy nếu Nháo Nháo ồn ào thật ạ?"
"Khó nói lắm, đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng." Tô Kỷ nghiêm túc nói: "Phúc đức nửa đời còn lại của chúng ta nằm trong tay thằng bé, cho nên anh không muốn con gặp phải điều gì ngoài ý muốn."
"Không hiểu sao em có cảm giác vừa rồi thầy đang giở trò lưu manh với em." Tuyên Tử Phương nói.
"Em tưởng tượng thôi."
"Nhưng mà anh cũng không nên xa cách Nháo Nháo như vậy." Tuyên Tử Phương nói: "Sau khi con lớn lên, nếu nó nghe được anh không muốn nhìn thấy nó, thằng bé sẽ rất buồn."
Tô Kỷ: "Thực ra anh rất thương thằng bé... Chỉ cần con nó đừng quấy rầy chúng ta là được."
Tuyên Tử Phương thở dài: "Có lẽ chúng ta nên mướn bảo mẫu đến chăm sóc con."
Tô Kỷ: "Tư tưởng lớn gặp nhau." Anh lên mạng gõ mấy chữ, vào lịch sử mua sắm, chỉ đơn hàng mới nhất, nói: "Tử Phương, anh vừa mua người máy gia dụng dòng mới nhất."
Mắt Tuyên Tử Phương sáng rực lên, cậu hỏi: "Dòng này có hỗ trợ tính năng chăm sóc trẻ nhỏ sao?"
"Ừ, chỉ cần lên lịch cần làm gì vào lúc nào, nó sẽ tự động làm việc." Tô Kỷ nói: "Nó còn là dòng cơ giáp có trí thông minh cao nhất, rất đáng tin."
"Nghe có vẻ tốt đó..."
"Anh cảm thấy thuê bảo mẫu không bằng mua cơ giáp, tuy giá tiền hơi cao, nhưng về lâu về dài, thuê bảo mẫu chắc chắn không phải là một phương án phù hợp." Tô Kỷ ngừng một chút, lại nói: "Hơn nữa trong tương lai chúng ta còn dọn đi nơi khác, không thể mang theo người đó được."
"Thầy, anh nói vậy, chẳng lẽ chúng ta sẽ dọn đi sao?" Tuyên Tử Phương nhạy bén nắm bắt ý tứ của Tô Kỷ.
"Tử Phương nhạy bén thật!" Tô Kỷ ôm người vào lòng, nói: "Nhưng mà chưa đi vội, ít nhất cũng phải đợi em tốt nghiệp xong hẵng."
Tuyên Tử Phương tròn mắt, hỏi: "Thật sao? Chúng ta định đi đâu?"
"Lúc đó em sẽ biết." Tô Kỷ hơi bướng bỉnh nói: "Thực ra anh cũng không rõ được điều đến chỗ nào, nhưng tóm lại là khá gần tiền tuyến."
"Có cần em ra cọ xát vài trận, đánh bóng tên tuổi không?" Tuyên Tử Phương hỏi.
"Em muốn phục vụ cho bộ tư lệnh sao?" Tô Kỷ hỏi ngược lại.
Tuyên Tử Phương do dự một lát, lắc đầu đáp: "Tính em không đi làm chính trị được."
Tô Kỷ cười cười nói: "Cho nên phải chờ em tốt nghiệp rồi tính tiếp."
Đơn đặt hàng cơ giáp kia được chuyển phát tận nhà sau khi hai người du lịch về ba ngày, mở bưu kiện ra là sản phẩm đã được lắp ráp hoàn chỉnh, Tuyên Tử Phương đọc sổ tay hướng dẫn sử dụng, rồi ra cho cơ giáp mấy lệnh đơn giản, nó làm rất tốt.
Sau đó, Tuyên Tử Phương lại thử cho cơ giáp tiếp xúc với con trai, không ngờ rằng Nháo Nháo không ghét nó, khi nghe ngữ điệu hát ru của cơ giáp, bé còn vui vẻ cười khanh khách.
Nháo Nháo gọi cơ giáp này là "A Nha", vì cơ giáp là của bé, mà bé giờ chỉ tạm thời phát âm được mấy tiếng này thôi.
A Nha lại rất thích cái tên này, mỗi lần Nháo Nháo vô thức nói hai âm tiết này, đôi mắt điện tử của nó luôn sáng lên.
Có A Nha giúp đỡ, chất lượng đời sống sinh hoạt ngủ nghỉ của Tô Kỷ tăng vọt, còn Tuyên Tử Phương cũng lười và mê ngủ nhiều hơn.
Kỳ nghỉ trôi qua trong vui vẻ, êm đẹp và thoải mái.
Ngày đầu tiên sau khai giảng, Tuyên Tử Phương đến ban Báo chí phỏng vấn.
Thời gian này ban Báo chí rất bận rộn, bởi vì sau khi khai giảng, học viện liền tổ chức một giải đấu đối kháng, thí sinh dự thi không giới hạn tuổi tác và trình độ, ban Báo chí của Hội Sinh viên độc quyền phỏng vấn thí sinh, từ lúc chuẩn bị cho đến lúc các trận đấu diễn ra, tin tức đều do ban Báo chí cung cấp.
Tuyên Tử Phương chỉ mới biết sơ sơ vài loại tài liệu, còn chưa lấy tin viết bài lần nào, cũng bị lôi đi lấy tin.
Giải Liên trường kếtthúc, học viện nhìn chung muốn tổ chức thêm một hoạt động nào đó nhằm nâng caotinh thần nhiệt huyết của sinh viên, đó là lý do giải đấu đối kháng xuất hiện.