Tài xế còn ở phía trước…
Mộ Dạ Lê nhìn bên ngoài bóng đêm đang dần lấp đầy.
Lâu một lúc sau, anh mới nói”Dừng Xe”
Tài xế vội ngừng lại, tuy rằng là đang ở đường lớn. Cũng may là Roll-Royce nhìn thì khinh thường đấy nhưng cũng chẳng ai dám nói gì.
Mộ Dạ Lê không nói một lời, trực tiếp xuống xe đi mất.
Để lại chú lái xe đang ngỗn ngang trong gió.
Ông chủ nhỏ, bây giờ là tôi nên lái xe chạy đi… hay là vẫn cứ đứng đây giữa đường lớn tiếp tục chờ người?
Diệp Chanh nhảy xuống xe, cũng không biết đi về hướng nào.
cô oán trách trong lòng, Mộ Dạ Lê đáng chết, thật sự là đồ độc đoán.
Nhưng suy cho cùng, anh ta yêu thương Diệp Tử còn đối với mình anh hoàn toàn ghét bỏ, khẳng định sẽ không tốt với cô như vậy đâu.
Hừ, trọng sắc khinh bạn….
Nhưng mà bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải, cô đối với hai người đó mà nói chỉ là một tảng đá chắn đường họ.
Mà cũng đúng thôi, đàn ông đa số ai cũng sẽ yêu thích kiểu phụ nữ như Diệp Tử, hoàn mỹ không tì vết, nhưng mà bởi vì là em gái cô ta, cho nên Diệp Chanh biết tất cả những điều đó chỉ là mặt ngoài của côta muốn mọi người thấy mà thôi.
“Trứng thối, làm như bà đây không biết ấy.”
Vừa dứt lời, cảm thấy sau lưng có người, lập tức tay cô bị người đó nắm lấy.
cô sửng sốt quay đầu lại.
Đôi mắt Mộ Dạ Lê đen nhánh, sáng ngời nhìn cô chắm chú, thái độ trên mặt phức tạp, nhìn không ra cảm xúc.
anh ta sao lại ở đây.
Mộ Dạ Lê nhìn nhìn, xung quanh quanh toàn là xe, anh nắm tay cô kéo đi.
Diệp Chanh nhíu mày” Buông tay ra, buông ra”…
“Được rồi, đừng động nữa.”
Mộ Dạ Lê trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
Diệp Chanh hất tay anh ra.
Mộ Dạ Lê trực tiếp cởϊ áσ khoác của mình ra.
Diệp Chanh nhìn hướng khác, vẻ mặt không quan tâm.
Liền thấy trên người mình có thêm một áo khoác.
Thân thể cô đơ lại một chút, ngửi thấy mùi hương dễ chịu liền quay đầu lại.
anh không kiên nhẫn trắng mắt nhìn cô, quay đầu đi nói” Quần em bị bẩn rồi”
Diệp Chanh đưa tay sờ thử, thật ra cũng có thể nhận ra, quần cô có chút ướt.
không thèm nói chuyện, cô giận dỗi đi về phía trước.
anh cũng đi theo ở phía sau.
Nếu không phải vì cô bị bệnh…
Mộ Dạ Lê tuy rằng trong lòng không ngừng nhắc nhở mình như vậy, nhưng anh cũng hiểu rỏ, trong chớp mắt kia, là anh đang tự trách, làm cho chính anh cảm thấy rất khó chịu.
Chuyện cô là vợ anh, điều này không có cách thay đổi, là sự lựa chọn của Mộ gia, nói cho cùng, nếu anhhoàn toàn từ chối, thì sẽ không có chuyện như bây giờ, nhưng anh sinh ra đã là người thừa kế gia tộc, anh không thể từ chối nên anh cũng không cần phải từ chối.
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi” anh biết mình nóng giận mà nặng lời, nói những lời khó nghe như vậy với cô.
Nhưng Diệp Chanh đâu có thèm để ý đến anh.”không về”
“Vậy thay bộ đồ khác trước đi” Mộ Dạ Lê muốn lấy điện thoại ra, để người đưa quần áo đến, lại nhận ra…
Do quá gấp gáp đi xuống, anh cũng không cầm theo cái gì.
Diệp Chanh nhanh chóng phát hiện.
Lập tức, cô ngẩng đầu lên, anh ta không mang theo cái gì hết?
thật tốt quá đi, để coi anh còn giả vờ cái gì?
“anh không mang theo tiền?” cô nhướng mày cười.
Mộ Dạ Lê nhíu mày.
Diệp Chanh lấy ví tiền ra lắc lắc, “Em có, ha ha ha ha ha ha ha.”
“……”
“Xin em đi, em liền gọi xe để về,, bằng không…… anh tự nghĩ cách đi về nhà đi nha!”
Diệp! Chanh!
Mộ Dạ Lê cùng cô sánh vai đi về phía trước.
Cũng may là bây giờ không có quá nhiều người,.
Tuy là vậy, nhưng mà cũng có người thỉnh thoảng nhìn sang.
Hai người thật sự rất nổi bật, bất luận là có tách riêng ra đi chăng nữa, cũng giống như hạc đứng giữa bầy gà, đã vậy còn đứng chung một chỗ, thật làm mù không ít ánh mắt người nhìn.