Mộ Dạ Lê cúi đầu nhìn cô.
nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn, thật là không biết xấu hổ.
Tùy Thanh Lan nói, “Con đừng để Dạ Lê chọn, nó là đàn ông sao có thể hiểu biết gì về quần áo của phụ nữ mà chọn lựa"
“Dạ, mẹ, sau này con sẽ không để anh ấy chọn giúp con nữa.” Diệp Chanh cười tươi, nụ cười tươi đến nổi cũng làm người trước mắt phải chói mắt, là con gái cũng thấy muốn hôn mê.
Sắc mặt Tùy Thanh Lan tốt hơn, đứa nhỏ xinh đẹp, tinh khiết như vầy ai cũng sẽ yêu thích, lại còn thân mật trước mặt mình như vậy nữa.
Bà nói " Tìm chỗ ngồi trước đi, lần này ông trở về chủ yếu là muốn gặp mặt con."
Diệp Chanh tìm chỗ ngồi xuống, lại thấy Diệp Tử nhanh đến ngồi sát bên cạnh Tùy Thanh Lan, điệu bộ giống như đang bảo vệ chủ quyền.
Diệp Chanh híp mắt lại, cố ý đến trước mặt Tùy Thanh Lan nhìn bà nói, " Mẹ, vòng tay của mẹ thật là đẹp, hồng mã não loại này thuộc hàng hiếm có, màu hồng thuần chất, đã qua mài dũa nhưng vẫn đẹp đến vậy, những thợ bên ngoài, khẳng định tay nghề không tốt như vậy đâu."
Tùy Thanh Lan vừa nghe xong, lập tức tự hào giơ đoạn cánh tay ra.
Tán thưởng nhìn nhìn Diệp Chanh, trong lòng vui vẻ.
Thứ này người bình thường không phân biệt được, bà tìm được liền bỏ giá cao mua lấy, cũng nhờ chuyên gia nổi tiếng đến mài dũa, biết bao tâm huyết làm ra, đeo đã một tuần nay, nhưng không ai chú ý đến, từ nhỏ bà đã là con gái nhà danh giá, không thể giống như những người bình thường bên ngoài, thấy người liền khoe khang, buồn bực mấy ngày nay, không nghĩ đến Diệp Chanh lại nhận ra, bất giác lòng đầy vui vẻ, nhìn cô tủm tỉm cười cười, " Đúng vậy, đồ tốt thì không thể để người làm hư, là mẹ tìm thợ Đổng làm đó."
“Ai nha, thợ Đổng không phải là chuyên gia về ngọc mã não sao, mẹ con có thể đến gần xem không ạ, mấy cái này, ngày thường con chỉ được nhìn ở buổi triễn lãm, chứ con chưa được nhìn trực tiếp đâu.”
“Được, được.”
Diệp Chanh nhân cơ hội liền kéo tayTùy Thanh Lan, Tùy Thanh Lan thấy Diệp Chanh thích, càng mang hết hiểu biết về ngọc mã não xưa nay ra mà nói, ngày xưa cũng không ai nghe bà nói, giờ thấy Diệp Chanh dáng vẻ đoan trang lại chăm chú lắng nghe làm cho trong lòng bà thỏa mãn cực kì.
Trong phút chốc nhìn lại Diệp Chanh, bà lại thấy vô cùng thuận mắt.
không nói là người xinh đẹp như vậy, nụ cười tươi rói kia, người nhìn không thể không thích.
Tùy Thanh Lan cười tủm tĩm, liền mang Diệp Chanh thành như con gái ruột của mình.
Diệp Tử ngồi bên cạnh liền bị bỏ rơi, hận đến cắn răng, cả một câu cũng không thể nói chen vào được.
Lúc này, ông nội đã đến.
Ông nội Mộ tên là Mộ Hải, năm đó là ở trên chiến trường đã là người chết một lần, liền lui về sau ẩn dật, tính cách cổ quái, duy nhất có thể làm ông bận lòng chính là đứa cháu nội vạn người mê Mộ Dạ Lê kia.
Lập tức, tất cả cùng đứng lên.
một thân gầy yếu nhưng lại rất rắn chắc, khí thế to lớn toát ra từ trong xương tủy.
“Ông nội, ông đã về.”
“Ông nội, đã lâu như vậy, thân thể ngày càng khỏe mạnh nha.”
Cả nhà khách khí đón chào ông, ông cũng không có thái độ gì, trước chỉ hỏi “Diệp Chanh đâu?”
Diệp Chanh lập tức đứng lên.
thật ra, đây cũng là lần đầu ông cụ gặp Diệp Chanh.
Tuy rằng là ông chọn cháu dâu, nhưng ngay cả một lần ông cũng chưa gặp qua cô.
Diệp Chanh hơi hơi mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh gọi một tiếng, “Ông nội.”
không nói gì nhiều, chỉ một tiếng gọi" Ông nội" nhìn cô bé đang chưng bộ mặt chọc người yêu thích kia,Mộ Hải lập tức nở nụ cười.
“Đây là Diệp Chanh sao, ai u, lớn lên thật xinh đẹp.”
——
Ai u Mộ Đại đại của chúng ta thật không biết xấu hổ, đặc biệt cưng chiều aaaaa ~