Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh, nói với cô “Em đi nhà bếp coi thử, chuẩn bị một ít đồ ăn ăn mà mẹ thích đi.”
Diệp Chanh nói “Em?”
“Tất nhiên, cũng chỉ có em biết, mẹ là thích ăn gì mà.”
Diệp Chanh khoé miệng giật giật, cô cũng có biết đâu….
Nhưng mà không để bị lộ, cô vẫn là nên nhanh chân chạy đi.
Diệp Chanh đã quen qua lại cùng các sư huynh, đối với tình huống này, còn quá là chưa thích ứng được.
Thấy Diệp Chanh đi rồi, Mộ Dạ Lê mới ngồi xuống,
Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Nịnh, đối nàng nói, “Ngươi đi phòng bếp nhìn xem, cho mẫu thân chuẩn bị điểm mẫu thân thích ăn điểm tâm tới.”
Diệp Nịnh nói, “Ta?”
“Tự nhiên, cũng liền ngươi nhất biết, mẫu thân thích ăn cái gì đi.”
Diệp Nịnh khóe miệng giật giật, nàng cũng không biết……
Nhưng là không khỏi lòi, nàng vẫn là chạy nhanh đi.
Diệp Nịnh thói quen cùng các sư huynh giao lưu, đối thân tình thứ này, còn có chút không quá thích ứng.
Nhìn Diệp Chanh đi rồi, Mộ Dạ Lê mới ngồi xuống, nhìn Tạ Vũ Cầm nói “Con tự ý mời đón mẹ đến, cũng là nghĩ muốn tạo kinh ngạc vui vẻ cho Diệp Chanh.”
“Ai, thật không, thật là, con cũng là đối xử quá tốt với Tiểu Chanh của mẹ.”
“Là vợ của con, con tự nhiên sẽ đối tốt với cô ấy, mẹ yên tâm, bất quá có nghe qua, năm vợ con mười ba tuổi liền đến đâu, mẹ với cô ấy cũng là đã lâu chưa gặp.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đã nhiều năm rồi, ai….”
“Có điều Diệp Chanh được mẹ dạy bảo thật tốt.”
“Ai, mẹ chỉ ở nông thôn, cũng đâu dạy được con bé cái gì.”
“Như thế nào chứ, âm nhạc của Diệp Chanh rất tốt, biết đàn, biết khiêu vũ, đặc biệt là… Đánh triệt quyền đạo cũng không tồi, bản lĩnh tán đả cũng rất tốt, vũ khí cũng biết dùng không ít.”
Mộ Dạ Lê cười nói.
Vẻ mặt Tạ Vũ Cầm lại mờ mịt, không rõ, có chút kinh ngạc nói “Con… Con nói cái gì?”
Mộ Dạ Lê híp mắt, “Sao ạ, mẹ là không biết sao?”
Tạ Vũ Cầm cười ngượng “Mẹ chỉ là người nhà quê, không hiểu được nhiều, con bé bây giờ biết mấy thứ này sao? thật là một đứa bé nghiêm túc, hi còn nhỏ, chịu khổ không ít.”
Bà thở dài nói “Ba con bé là người không có lương tâm, từ khi biết nó là bé gái, liền không hề đến gặp mẹ, con bé sinh ra cũng không đến nhìn một cái, tiền một đồng cũng chưa từng cho qua, mẹ nghĩ, chị Diệp Tử của con bé cũng là con gái như nhau, nhưng mỗi ngày đều ăn ngon, uống tốt, cái gì cũng có. Con bé đi theo mẹ cơm cũng không có mà ăn, khi còn nhỏ, ăn màn thầu, dưa muối, còn không bỏ được ăn cho hết, mỗi lần chỉ có một vài miếng dưa muối, ai nha, thật đáng thương, mẹ mới nói, mẹ chết cũng không sao, ít nhất con bé, ăn mặc phải được tốt hơn, mẹ liền… Nghĩ cách đưa con bé đến Diệp gia.”
Nghe những lời này, trong lòng Mộ Dạ Lê chua xót không lý do.
Thấy Diệp Chanh ra đến, trong lòng nghĩ, cô gái nhỏ của anh, đã chịu bao nhiêu là vất vả đau khổ, anhvậy mà cảm thấy vô cùng khó chịu.
Diệp Chanh đi đến.
Nhìn thái độ của hai người đều rất không tốt, còn kỳ quái hỏi “Hai người đang làm gì á?”
Tạ Vũ Cầm vứt bỏ cảm xúc không vui, cười nói “không có, nói chuyện khi còn nhỏ của con, ai nha, còn nhớ, khi con còn nhỏ giúp mẹ đi làm cỏ, làm cho trên người con xanh tím cả lên, tay con còn bị một vết to, để mẹ xem, có còn sẹo hay không?”
Bà kéo tay Diệp Chanh qua, nhìn cô.
Mộ Dạ Lê cũng nheo mắt nhìn sang.
trên cổ tay, đúng thật là còn vết sẹo, bởi vì cô quá trắng nõn, cho nên không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra.
“Ai nha, còn đây này, thật là… Con gái đáng thương của mẹ.”
Mộ Dạ Lê trong lòng nghĩ, như vậy đúng thật là Diệp Chanh không sai rồi, chỉ là, sao cứ thấy là lạ, không giống như cô bé lớn từng lớn lên ở nông thôn.
Diệp Chanh nhìn Mộ Dạ Lê, trong lòng khẽ khựng lại, lập tức cảm thấy không đúng…
Nghĩ nghĩ lại liền rõ, Tạ Vũ Cầm là kế sách của anh.
anh là muốn điều tra cô.
Diệp Chanh nghĩ, tốt thật, thật là, chậc chậc, may mắn…
Ha ha, cô chính là Diệp Chanh đó, anh tra không được gì đâu!