Hà Nhã Huệ nói “Chị chỉ là cảm thấy, người bên cạnh chị, không ở biệt thự cao cấp của Mộ gia, không thì cũng là Lâm gia tiểu thư, áp lực của chị quá lớn mà.”
Hà Nhã Huệ là không biết vì sao Diệp Chanh lại có thể ở chỗ này.
Chình là trước khi đến nơi này, cô đã hiểu rõ, có thể ở nơi này thì địa vị của Diệp Chanh tự nhiên Diệp Tử không thể bằng được.
Diệp Chanh không nói, Hà Nhã Huệ cũng không hỏi nhiều, chỉ là cẫn không thể khôngcảm thán một chút.
cô nghĩ tuy rằng cũng coi là dưới trướng Mộ thị, công ty Cổ Bổn là một công ty giải trí mà thôi, sao có thể sánh được với các công ty khác của Mộ thị, còn kém xa, cho nên khoảng cách giữa cô cùng Mộ gia là xa vời.
Lại không nờ, bản thân mình hôm nay vậy mà có thể chạy vào trong nhà Mộ Dạ Lê mà nhìn ngó.
Vừa thấy như vậy…
Ừ, đúng là thổ hào.
Diệp Chanh cười cười, nói “Được rồi, công việc là không có phân biệt thân phận địa vị, mọi người chính là đi làm việc, đúng rồi, Hà tỷ, bây giờ em đã về, có thể đến đoàn phim trả phép.”
“Được, ngày mai chị liền đi xử lý, lần này, Diệp Tử bị lôi ra ngoài ánh sáng, có lẽ sẽtạm rút lui một thời giam, lần trước rất nhiều người đã hiểu lầm em, bây giờ đều đãxin lỗi với em, còn không ít đơn vị truyền thông muốn phỏng vấn em nữa, chị chỉ đồng ý hai nhà, ngày mai không có việc gì thì em có thể đi xem thử.”
Lâm Vũ Oánh ở bên cạnh, nhớ đến chuyện lần trước Diệp Tử bị lôi ra ngoài ánh sáng, liền vô cùng phấn chấn.
“lần này thật sướиɠ ngây người, nhìn đến cảnh Diệp Tử bị lôi ra, miễn bàn là tớ vui vẻ đến cỡ nào, trước kia là tớ cũng choáng váng, như thế nào lại thích Diệp Tử kia chứ, bây giờ liền cảm thấy, thật là nữ trà xanh, đầy tâm kế, giỏi diễn xuất.”
Hà Nhã Huệ nói “Diệp Tử lần này muốn xoay người, khả năng là phải tốn một chút sức lực, bây giờ trên mạng mắng chửi cô ta còn không ngớt.”
“Ha, còn muốn xoay người a.” Lâm Vũ Oánh không cam lòng nói.
“Giới giải trí thay đổi trong chớp mắt, cô ta ở trong vòng này nhiều năm như vậy, muốn xoay người không phải là không có khả năng, nhưng mà em cũng đừng nóng vội, cũng không dễ dàng như vậy đâu, ít nhất, hình tượng ngọc nữ là khó giữ, muốn ngóc đầu trở lại, thay đổi hình tượng chính là điều đầu tiên.”
Lúc này……
“Diệp Nịnh, nên ăn trái cây thôi.”
Vài người sửng sốt.
Diệp Nịnh quay đầu lại, thấy Mộ Dạ Lê ra tới.
Hà Nhã Huệ quay đầu lại, trong nháy mắt liền đứng phắt dậy.
Mộ Dạ Lê không giống với ngày thường thâm trầm, nghiêm cẩn, một thân quần áo thể thao màu xanh đen, phần trên còn rộng thùng thình, bên dưới tương đối tương đối một chút, mặc vào càng thêm thẳng tắp hai chân, quần áo là khoá kéo, khoá kéo cũng không kéo kín hết, bên trong lộ ra một áo thun trắng, phía trên quần áo đều thêm hai sọc trắng, nhìn qua quá đơn giản.
Các cô khi nào được gặp Mộ Dạ Lê như vậy?
không ngờ, ở nhà, anh là cái dạng này.
Diệp Chanh nói “Trái cây gì?”
“Ở đây.”
anh đặt mâm trái cây xuống, đủ loại trái cây đã được cắt tỉa thành từng mảnh.
Diệp Chanh nói “Được rồi, lát em ăn sau.”
Mộ Dạ Lê lại cầm cái nĩa nhỏ, xiên một miếng, nhét vào miệng Diệp Chanh.
“Lát nữa em lại quên có đúng hay không?”
Diệp Chanh lẩm bẩm “Sao có thể chứ.”
“Ngoan ngoãn ăn đi.” Mộ Dạ Lê lại đưa một miếng trái cây vào miệng cô, nhìu mày nhìn cô, nhưng vẻ mặt đầu cưng chìu, mỉm cười cúi đầu, thây cô ăn khoé miệng dính chút màu đỏ, nói “Đợi chút.”
anh càng dựa lại gần, làm cho Hà Nhã Huệ cùng Lâm Vũ Oáng bên cạnh há hốc mồm