Chỉ là người đàn ông trước mắt này, thật ra so với phần lớn đàn ông thì…
Đẹp hơn rất nhiều.
Quả thật giống như đứa con cưng của trời.
So lại, trước đây mặc kệ cô ở tổ chức, hay là bên ngoài, gặp qua không ít minh tình cùng chính khác đứng đầu quốc gia, lại không có một ai có thể so sánh được với anh.
cô lắc đầu, cũng may là lúc này, nhìn thấy Mộ Bát từ sau đi đến.
Cậu kêu lên “Tiên sinh, tôi đã tìm được ngài.”
Mộ Dạ Lê lập tức im lặng, quay đầu lại.
một Bát còn mang vẻ mặt hưng phấn, còn không biết, Mộ Dạ Lê đen mặt thẳng tặng cho cậu một cái trừng mắt thật ngoa.
anh cảm thấy, thật cần thiết để những người này bên cạnh anh trở về tổng bộ học hỏi lại lần nữa.
Diệp Chanh theo Mộ Dạ Lê trở về.
Nơi ở.
Diệp Tử đi đến, liền thấy một nhà đầy túi xách.
Lập tức, cô ta liền tím mặt.
Mộ Dạ Lê mua cho Diệp Chanh sao?
thật là….
Thời gian mà cô cùng Mộ Dạ Lê còn tốt đẹp, cũng vì thể hiện mình là người hiểu chuyện, cái gì cũng chưa từng muốn qua.
Nhưng là, có cô gái nào lại không thích túi xách đâu, chỉ là nhiều như vậy, đều là nhãn hiệu nổi tiếng….
cô thật ghen tỵ muốn chết.
Diệp Chanh này bây giờ rất là đắc ý đây, còn không biết xấu hổ lại đòi Mộ Dạ Lê mua nhiều đồ như vậy.
Hừ, cô ta ham thích hư vinh như vậy, rồi sẽ có một ngày, Mộ Dạ Lê sẽ chán ghét cô ta thôi.
Diệp Tử nghĩ vậy, nhưng vẫn buồn bực đi về phòng, gọi điện khóc lóc kể lể với Dung Lệ Hoa.
….
Mà Mộ Dạ Lê nói với Mộ Bát “Cậu tốt nhất là nói cho tôi biết chuyện đáng giá mộtchút, nếu không thì….”
Mộ Bát hoảng sơ, vẫn là nhanh nói “Cái đó, chỉ là, mẹ ruột của phu nhân, không phải ở nông thôn sao, chúng ta gần đây đã liên lạc được với mẹ của phu nhân, sau đưa bà trở về thành phố B.”
Mộ Dạ Lê trầm ngâm một chút.
Sau khi trầm tư, nói với cậu “Chuyện này phu nhân biết chưa?”
“Còn chưa.”
“Được, trước không cần nó cho phu nhân, trước hãy sắp xếp lão phu nhân thật tốt.”
Diệp Chanh không hay biết, theo đoàn người ngồi máy bay, vội vàng về thành phố B.
Lúc Diệp Chanh nhìn Diệp Tử, chỉ cảm thấy cô ta tinh thần quá kém, chắc lại khóc lóc cả tối, cho nên sắc mặt lúc này mới vô cùng kém.
Lại nhìn Diệp Chanh và Mộ Dạ Lê như hình với bóng, càng cảm thấy thêm buồn bực.
Lúc trên máy bay, không có ngồi ở kia nữa, mà cứ bình thường mà ngồi chỗ khác, vẫn là rât thoải mái, chỉ là không riêng phòng, Diệp Chanh tựa người đọc sách, Diệp tử muốn nói chuyện với Mộ Dạ Lê mà không được, cô chỉ cần mở miệng một tiếng, là Mộ Dạ Lê lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, làm cô vô cùng khổ sở.
Diệp Chanh đọc sách, liền thấy Mộ Dạ Lê đưa tay cầm chăn của mình đi đến, liền đáp lên người cô.
Diệp Chanh ngẩng đầu lên “Em không lạnh.”
“không được, nhìn em như vậy, anh thấy lạnh.”
“……”
Tôi xin.
Diệp Chanh nhìn anh hết đẹp, câu nói lãng mạng động lòng như vậy mà anh lại nghiêm trang như thế, lại thêm vẻ mặt của anh, làm người chỉ cảm thấy, thật là chênh lệch~~`
Lời âu yếm mà tự nhiên nói như vậy…
anh là đang chuẩn bị gϊếŧ chết cô sao?
Diệp Chanh nhanh cúi đầu nắm lấy chăn, cự tuyệt cho anh cơ hội trêu mình!
Mộ Dạ Lê thấy cô ngoan ngoãn, liền thấy vừa lòng, dựa vào nơi đó cầm ipad mà xem.
Diệp Chanh nghe thấy âm thanh đánh chữ, liền cầm di động đến.
Bởi vì không phải là máy bay bình thường trong nước, cô là đang ở trên máy bay tư nhân, hoàn toàn có thể nghe điện thoại, không cần tắt máy.
cô nhìn đến, tổ chức, nhị sư huynh đang nói chuyện với mình.
“anh đi đây, anh là mới biết được 1377 chính là Mộ Dạ Lê a.”
“Làm sao?” Diệp Chanh hỏi.