Chương 309: Rốt cuộc bọn họ làm gì trong đó?

nói cái gì, vợ chồng họ ở phía sau, cô ở không tiện?

Bọn họ... Muốn làm gì ở phía sau?

Mộ Dạ Lê mặc kệ cô ta, nhìn cô sững sờ ở đó, ôm bả vai Diệp Chanh, đưa cô vào bên trong.

Đây là máy riêng của Mộ gia, phân biệt khoang trước, khoang sau.

Ngày thường Diệp Chanh đi máy bay riêng của tổ chức, hết thảy đều là máy bay chiến đấu, giá cả mà nói thì thấp hơn cái này nhiều, mà máy bay riêng của Mộ Dạ Lê, độ xa hoa thật làm người ta líu lưỡi.

không nói cái khác, khoang phía sau toàn bộ biến thành phòng ngủ, thiết kế trên máy bay thế này cũng là có yêu cầu rất lớn a.

Bởi vì có hai người cho nên tương đối thoải mái, nhìn máy bay cũng thư bình thường, nhưng bên trong lại có thiết kế phức tạp, cho nên toàn bộ thiết kế của máy bay, tương đối là khó khăn.

Tóm lại chính là.

Giàu!!

Diệp Chinh oa một tiếng nằm lên giường.

“không tệ không tệ, thật là thoải mái làm sao.”

một thân thể khác cũng trực tiếp nằm xuống.

“Phải không? Còn có cái thoải mái hơn, em muốn không?” Mộ Dạ Lê nghiêng mình nằm một bên, mộtbàn tay xoa đầu cô.

Càng thoải mái hơn....

cô nghe sao mà cảm thấy tà ác như vậy.

Đôi mắt vừa động, lăn nhanh về một bên “không cần!”

“Em chạy cái gì, anh nói là cái này...”

nói nói , Mộ Dạ Lê chỉ cái ghế matxa cho cô thấy.

Diệp Chanh vừa thấy.. trên mặt đỏ bừng, nghẹn họng ở đó nghĩ, cho nên..... Cuối cùng là cô nghĩ sai rồi sao?

không không, người này tà ác như vậy, nhất định là anh cố ý!

Quả thật đúng là đồ quỷ đáng ghét.

“Hừ.”

cô trực tiếp ngồi lên ghế matxa, nhấn một cái, ghế matxa liền chuyển động, cô nhướng mày, hai tay để hai bên, thoải mái thở dài.

“Ai nha, quả nhiên là không tệ nha.”

Nhìn cô ngồi trên đó, một trên một dưới, động tác thoạt nhìn...

Vô cùng hương vị nha.

Mộ Dạ Lê nhìn không nhịn được liên tưởng đến động tác nào đó, cũng là thế này, từ trên xuống dưới, phập phồng, phập phồng.

anh liền cười, đi qua, đôi tay lập tức chống hai bên ghế, trực tiếp giam người bên dưới.

Đối với gương mặt anh đột nhiên đưa đến, Diệp Chanh càng dựa lùi về sau.

“anh làm gì đó?”

“Thoải mái không?”

“Thoải... Thoải mái... anh tránh xa một chút liền thoải mái hơn.”

“không, anh cảm thấy độ run động này quá chậm, anh giúp em một chút, động nhanh một chút...sẽcàng thoải mái hơn.”

“anh giúp thế nào...”

“Em là không biết sao?” anh mạnh mẽ dựa cơ thể đến gần, hơi thở nam tính, đầy hỗn loạn, làm người ta liền hiểu ra.

“Đáng ghét!”

“Ghét cái gì, lát nữa em sẽ thích.”

Diệp Chanh nhìn anh sán lại gần, mà cô ngồi, anh lại đứng, vị trí này...

Đúng lúc cô có thể nhìn cặp chân dài của anh.

Quả thật là...

“Ghét, thứ kia của anh, đừng với em!” Diệp Chanh thẳng thắng nói.

“Hắc, không với em sao làm em thoải mái được, em chạy cái gì, lạ đây.”

“Tránh ra, em không thoải mái, không thoải mái, em không cần thoải mái.”

“Khó mà làm được, bắt đầu rồi thì không dừng được.”

Bên ngoài....

Diệp Tử chờ đến khi máy bay cất cánh, lại chậm chạp không muốn đi.

Đứng ở đó, nhíu mi nghe động tỉnh bên trong, dường như muốn chờ cơ hội đi vào, lại nghe thất tiếng người bên trong....

Để khi cô nghe rõ ràng, trên mặt liền tối sầm lại.

Cả người ủ dột như cà tím phơi sương, cực kỳ khó coi.

Bọn họ bên trong...Ở bên trong...Vậy mà lại làm chuyện này.