Diệp Tử nghe xong, trong lòng chỉ cảm thấy khoái trá.
“thật không, Thuyên tỷ, chị yên tâm, Diệp Chanh bên đó mất mật, bên này sẽ không đưa tin, báo chí bên này, em sẽ để cho họ nhuộm đen cô ta, không để cô ta làm người được.”
Diệp Tử nhìn điện thoại, tươi cười đã lâu không có.
“Chú ý đưa tin nhanh nhất, Lâm Thư.”
“A, đưa tin của ai?”
“Diệp Chanh, Lưu Thuyên nói, hôm nay cô ta bị dìm chết, hừ đi Hollywood, cũng đừng mong trở lại, đó là tốt nhất.”
Lâm Thư gật đầu, vội đi xem tin tức, để lại Diệp Chanh ở đó một mình suy nghĩ, liên hệ truyền thông đinhuộm đen chuyện này.
....
Mà bên kia, Diệp Chanh cũng đã đến nơi.
Lưu Thuyên, nghe người bên ngoài nói.
“Diệp Chanh đến kìa.”
“Trời ạ, nhìn lễ phục của cô ta, thật là...”
“cô ta sao lại mặc cái này.....”
Lưu Thuyên nghe mọi người cảm thán, kinh ngạc, trong lòng cười thầm, quay đầu một cái, lại nhìn thấy....
Diệp Chanh một thân lễ phục màu lam lộng lẫy, cùng Lâm Vũ Oánh và Hà Nhã Huệ cùng đi vào hội trường.
Lễ phũ dần đổi màu xanh biếc, trên bề mặt tựa như ngôi sao trong lòng biển cả, làm sáng rực cả làn váy, nhìn qua vô cùng lộng lẫy, theo từng bước chân cô đi, ngôi sao như chuyển động, sinh động tựa ngân hà.
Đem ngôi sao đặt trên người....
Hiệu quả thị giác như vậy, thật sự đặc biệt đánh vào lòng người.
Nhưng mà, nghệ sĩ khác thật đúng là không dám mặc như vậy.
Rốt cuộc, lễ phục quá bắt mắt, sẽ làm người mặc lu mờ, lực chú ý của mọi người đều đặt trên quần áo, còn ai nhìn mặt người nữa đâu.
Nhưng mà Diệp Chanh căn bản không cần sợ điều đó.
Bởi vì gương mặt kia, người ta sớm đã không bỏ qua rồi, cô tùy tiện mặc cái gì, người ta chú ý đến đều không phải là quần áo của cô.
Lưu Thuyên nhất thời ngẩn người.
Tôn Nhu Nhu sao mà nghĩ đến, cô vậy mà... không hề mặc quần áo kỳ quặc a.
Lưu Thuyên dùng sức gằn giọng với Tôn Nhu Nhu “Chuyện tốt cô làm?”
Vẻ mặt Tôn Nhu Nhu đầy oan uổng “ không có khả năng, tôi đã nói rõ với cô ta rồi... cô ta không thể nào biết được, ở đây cô ta cũng đâu quen biết ai.”
Mà bên kia.
Alice sớm đã thấy được màn này, cũng không biết Diệp Chanh là ai, cô ta nói Steven “A, cô gái này mới đúng là tuyệt thế a.”
Steven híp mắt thừa nhận “Đúng vậy.”
“Quần áo này có chỉnh sửa, chỉnh sửa không tệ a, hình ảnh này quá đẹp, không biết cô ta là ai, cũng là diễn viên phim này sao, vì sao cô ta không phải là nữ chính đi.” Alice một bên hỏi Lưu Thuyên.
Sắc mặt cô ta liền tối sầm lại.
cô ta chính là nữ chính đó....
cô ta dùng ánh mắt nói với Alice, nhưng Alice lại như không thấy, cô vẫn nhìn Diệp Chanh mà tán thưởng, vô cùng chờ mong.
Lúc này...
“Thuyên tỷ, sao chị lại ở đây?”
Alice nói “A, các cô thì ra là có quen nhau à.”
Sắc mặt Lưu Thuyên lại càng tối thêm, nhìn Diệp Chanh, trên mặt đầy thù hận và chán ghét, biểu tình đó như đang nói, thật là không biết xấu hổ, vậy mà còn lại đây chào hỏi mình.
Nhưng mà Alice còn đang nhìn Lưu Thuyên, làm như đang hỏi, người này rốt cuộc là ai.
Diệp Chanh lúc này cười cười “Chào cô, tôi là Diệp Chanh.”
Diệp Chanh!!!
Alice khϊếp sợ ngây người tại chỗ.
Người này, người này chính là Diệp Chanh?
Nhưng là……
Vừa nãy Lưu Thuyên không phải nói……
Mà Lưu Thuyên lúc này nhanh dùng tiếng anh nói “Alice, cô ta hôm nay không giống ngày thường, thậtsự, cái đồ quê mùa này, tiếng anh nghe còn không hiểu, sao lại có phẩm vị như vậy,”
Diệp Chanh cười, sau đó mở miệng hỏi lại Lưu Thuyên “Thuyên tỷ, đồ quê mùa là ai?”
Tiếng anh lưu loát, thuần túy từ trong miệng Diệp Chanh đi ra.