Chương 237: Tôi nói phía sau tôi chính là người này

Ánh mắt Lưu Thuyên lập tức sáng rỡ, gợn sóng tình, nhìn đồ uống nóng kia, kích động đến run rẩy cả ngón tay.

Mộ Dạ Lê vậy mà cho cô đồ uống nóng.

anh vừa mới chú ý đến cô nha.

Nháy mắt, trong lòng Lưu Thuyên nổi bong bóng, biểu tình tinh ngạc, mừng rỡ đều lộ hết ra ngoài.

Đáng tiếc thời trẻ tuổi cô đã gả cho một đạo diễn nổi danh hơn mình mười tuổi, bằng không, bây giờ côtính ra cũng không quá lớn, chỉ là Mộ Dạ Lê không phải là có quan hệ với Diệp Tử sap, nhiều năm như vậy rồi, trừ bỏ Diệp Tử ra, cũng không hề có scandal với bất cứ ai, bởi vậy mọi người ai cũng rất hâm mộ Diệp Tử, tuy rằng quan hệ hai người khó nói rõ, cuối cùng có phải là quan hệ nam nữ, bạn bè gì hay không, hai người còn bị chụp qua vài lần chung khung hình, nhưng mà không phải, Mộ Dạ Lê thật là chỉ có quan hệ với Diệp Tử.

Bây giờ, Mộ Dạ Lê bỗng nhiên lại nhìn trúng mình...

Trong lòng Lưu Thuyên hoàn toàn là suy nghĩ linh tinh.

cô với vẻ mặt vui sướиɠ đưa tay ra nhận đồ uống nóng.

Nhưng mà...

“Từ từ.”

Mộ Dạ Lê nhăn mi lại, môi mỏng khẽ nhếch, nhìn tiếp viên hàng không.

Tiếp viên hàng không sửng sốt “Tiên sinh...”

Tay Lưu Thuyên đã đưa ra một nửa, giờ phút này chính là xấu hổ dừng lại giữa không trung.

Mộ Dạ Lê nói “Vị tiểu thư phía sau tôi này.”

“……”

Ánh mắt đen nhánh của anh khẽ nhìn đến đây.

Tiếp viên hàng không liền xấu hổ không thôi “A...thật xin lỗi, thật xin lỗi, tiên sinh là tôi nhầm...”

“……”

trên mặt Lưu Thuyên một mảnh xanh tím, mặt không ra mặt, mũi không ra mũi, cánh tay giữ khôngtrung cũng cứng đờ, cả người nhìn qua giống như vừa mới diễn một màn hài kịch khó coi.

Tiếp viên hàng không vội mỉm cười, đặt đồ uống nóng lên trên cái bàn nhỏ của Diệp Chanh.

Mộ Dạ Lê hơi hơi quay đầu lại, nhìn Diệp Chanh, tràn ngập ý cười sâu.

Diệp Chanh chớp chớp mắt nhìn Mộ Dạ Lê.

Người này, thật quá xấu rồi...

Đây không phải là trêu đùa Lưu Thuyên sao?

Có điều...

cô thích...

Ha ha.

Diệp Chanh nói lời cảm ơn với tiếp viên hàng không, cúi đầu cầm lấy đồ uống nóng đến, uống mộtngụm.

Chờ tiếp viên hàng không quay đầu lại, Lưu Thuyên mới phát hiện, mất mặt ném về nhà rồi, cô ta tức giận đến nỗi không thèm nhìn ai dù là liếc mắt, trực tiếp đặt mông ngồi xuống.

Lại là nhìn không được, nhìn lén Diệp Chanh uống đồ nóng.

cô làm như không có chút phản ứng, ngay cả lời cảm ơn với Mộ Dạ Lê cũng không nói, chỉ là lẳng lặng mà uống, dường như ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Mộ Dạ Lê một cái.

Đáng chết,Mộ Dạ Lê vì cớ gì mà lại cho cô ta, chẳng lẽ là thấy mới mẻ sao?

Phía sau Lưu An lại thấy rõ ràng, ý cười càng đậm hơn.

Lúc mà Mộ Dạ Lê nó muốn tặng đồ uống cho vị tiểu thư phía sau, liền biết là Diệp Chanh rồi.

Cho nên, lại nhìn thấy động tác cùng thái độ của Lưu Thuyên, chỉ là cảm thấy buồn cười cực kỳ.

Lưu Thuyên sau đó xem di động, lại nhìn về phía Diệp Chanh, càng thêm hận hơn.

Chỗ tốt của khoang hạng nhất đó chính là chỗ để ngủ, buổi tối Diệp Chanh chỉ cần chụp mắt lên là ngủ ngon.

Chờ đến lúc nữa đêm, ánh đèn mờ ảo, mọi người hầu như đều đã ngủ rồi.

Diệp Chanh chỉ cảm thấy có người vuốt ve khuôn mặt mình.

cô đơ một chút, lập tức mở to đôi mắt sắc bén lên.

Bởi vì là cảm giác quen thuộc kia, cô mới không trực tiếp khóa cổ hắn.

Quả nhiên……

Gương mặt đẹp trai của Mộ Dạ Lê áp đến gần, môi mòng mang theo độ ấm, nhìn Diệp Chanh, liền thở dài một tiếng.

Sau đó, cánh môi liền trực tiếp đi xuống, gặm lấy môi cô hôn sâu...

Làm gì đó....

Diệp Chanh vẫn chưa quên, đây là còn trên máy bay.

Tuy rằng bốn phía đều là tiếng ngáy o o, mọi người dường như đã ngủ hết.

Chỉ là cũng quá...

Mộ Dạ Lê cuốn đầu lưỡi cô, làm cô nói không ra lời, chậm rì rì hôn môi cô, hút lấy ngọt ngào ướŧ áŧ trong miệng cô, phát ra âm thanh chép chép mờ ám không ngừng...