Thuốc với cô mà nói, hẳn là không có tác dụng, nhưng mà loại thuốc này… giống như thuốc mà Mộ Dạ Lê bị trúng lúc trước, ngay cả anh ta cũng không thể có cách kiềm chế, một buổi tối, trực tiếp mang Diệp Chanh kia lăn lộn trên giường đến chết.
Cũng may Diệp Chanh uống không nhiều lắm.
Chỉ là, thân thể vẫn nóng đến không chịu nỗi.
Nhiệt độ tăng cao, cô nhìn đến người đàn ông trước mặt, biết rot anh ta là Mộ Dạ Lê, lại càng cảm thấy hắn đẹp trai đến độ người thần phẫn nộ.
Trong tổ chức của cô có rất nhiều đàn ông, lúc huấn luyện, thân trên không hề mặc áo, nhưng mà côthấy, cơ bắp của họ không đẹp bằng Mộ Dạ Lê.
Hoặc là cơ bắp quá cỡ, hoặc là quá gầy.
Mộ Dạ Lê vậy mà vừa vặn đúng yêu thích.
Hơn nữa, da anh ta cũng trắng nhưng qua rèn luyện lạ có màu nâu mật.
Tay cô không sợ liền sờ lên, “Cơ bắp của anh thật đẹp……”
Cái con nhỏ này, tay không thành thật chút nào..
anh liền nắm lấy tay nhỏ bé của cô.
Có lẽ bởi vì tay anh to cho nên tay cô đặc biệt nhỏ.
Trắng nõn, tinh tế, nhìn giống như củ sen.
thật đáng yêu.
Lòng bàn tay anh có chút chai lì, làm cô liền nóng lên, chỉ có thể liếʍ môi dưới đang khô khốc của mình.
Cái lưỡi xinh đẹp, đảo qua cánh môi, lưu lại một chút ướŧ áŧ.
Mộ Dạ Lê thân thể lập tức căng lên.
Hai người như cái lò nhiệt, ôm ấp lẫn nhau, lại càng làm nhau nóng hơn thêm.
“Diệp Chanh, em ngoan ngoãn lại cho anh.” hắn hung hăng nắm chặt tay cô, muốn cho chính mình bình tĩnh lại.
Chỉ là cô gái trong ngực, liền giống như đóa hoa anh túc, làm cho anh không thể khống chế chình mình.
cô nuốt nước miếng một cái, yết hầu nhẹ nhàng giật giật, mồ hôi đã nhịn không được từ cổ chảy dài xuống dưới.
Cảm giác ẩm ướt kia, vốn nên làm người ta chán ghét, mồ hôi cũng làm người không ưa, vậy là bây giờ anh cũng không hề ghét bỏ.
Ngược lại ngay cả yết hầu của mình cũng căng thẳng theo.
ý nghĩ ăn nước miếng của cô, cũng không thấy ghê tởm.
Đáng chết……
Lúc anh cùng Diệp Tử bên nhau, Diệp Tử đúng là cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời, thành thật, hiểu được lòng người, cho nên ở bên nhau anh cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng, Diệp Chanh không giống Diệp Tử.
Lúc cô không ngoan, vậy nhưng lại là lúc mấu chốt khiêu chiến anh.
Từ khi cô xuất hiện, liền mang cuộc sống của anh náo loạn cả lên.
Giống như bây giờ, anh vậy mà phá lệ chạy đén cứu côlại còn muốn đem con quỷ say rượu không biết trời trăng này về này về nhà.
Thầm mắng một tiếng, anh quay đầu đi, cự tuyệt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Nhất định là do gương mặt quá trêu người kia, mới có thể làm anh nhất thời cảm thấy không phiền chán là mấy.
Diệp Nịnh liền nhất thời cậy mạnh, liền nghĩ đến Quan Quan đáng chết lại ác độc chuốc thuốc mạnh đến thế,
Nếu là vừa rồi Mộ Dạ Lê thật sự đến trễ một chút, cô cũng không biết có phải chính mình cùng tên trứng thối Vương Nhậm kia hay không.
không, không có khả năngcô có chết cũng không muốn động đến loại đàn ông ghê tởm đó.
Chỉ là, người trước mắt này cùng tên đầu heo kia không giống nhau.
trên người anh không hề có một chút gì làm người ta cảm thấy chán chán ghét.
Lòng bàn tay của anh, bởi vì thường xuyên rèn luyện, lưu lại thô ráp.
Nhưng mà cô không hề ghét cái loại thô ráp này, ngược lại cảm thấy thật thoải mái.
Thoải mái làm cô không kìm được đưa mặt đến, cọ cọ vào lòng bàn tay to lớn kia….
Dù cho làm đặc công nhiều năm như vậy, nhưng…… nói đến cùng, sự thật bản thân cũng vừa mới mười tám, làm gì đã gặp qua những loại đàn ông đáng sợ này chứ, càng đừng nói đến tình yêu, tìиɧ ɖu͙© lại càng không hề biết đến.