Xấu hổ quá đi, Diệp Ninh thế mà lại quên phản kháng, cô cảm thấy bản thân mình nhất thời bị anh làm cho kinh ngạc mà, cho nên mới có điều sơ sẩy, bằng không, muốn chết à, sao có thể đấu được với cô, người mang danh mặt S.
Vυ" già đi theo cô đến Mộ gia đứng bên hoảng sợ, ở phía sau cô chủ mình sợ hãi kêu lên:
“A…… Cậu Chủ, xin hãy tha cho cô chủ chúng tôi đi, cô ấy thật sự biết sai rồi……”
Bởi vì vυ" già nhìn Diệp Ninh lớn lên nên cũng vì cô mà rầu thúi ruột” Cậu chủ, cô hai nhà chúng tôi chính là không hiểu chuyện, cô ấy cũng vì muốn cùng cậu kéo gần mối quan hệ,xin cậu hãy tha cho cô ấy."
Bởi vì là người của cô, nên lời nói không có trọng lượng.
Với kí ức trước đây, khi mà cô còn hôn mê, bà chủ Mộ gia cũng đã từng tới mắng chửi, cái gì mà khôngcó giáo dưỡng, con khốn, dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu này, không hổ là đứa con rơi rớt do Diệp gia sinh ra, không lên nỗi mặt bàn, không trách Dạ Lê coi thường.
thật ra Diệp Ninh nghĩ lại, cũng đúng, cách làm này quá là bẩn thỉu, cũng không hiểu được rốt cuộc bản thể này suy nghĩ thế nào nữa.
Chỉ là, bản thể này vốn là con riêng Diệp gia, cha cô, Diệp Vinh Quang luôn muốn có một đứa con trai, liền tùy tiện tìm một phụ nữ nông thôn sinh con cho mình, kết quả lại sinh ra một cô con gái., thế là cái lão cha cặn bã kia liền chuồn mất dép biệt tích, làm cho cô từ nhỏ lưu lạc nơi hẻo lánh đó, mười ba tuổi mới được mang về, cô đúng là cái con nhóc hoang dã khó mà leo lên được mặt bàn, có thể gả cho Mộ Dạ Lê cũng bới vì hai nhà Mộ Diệp đã qua lại rất nhiều năm.
Mộ Dạ Lê bắn sang một ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng khẽ nhếch, “Cút.”
Người trong phòng lập tức chấn động, trực tiếp bị dọa chạy ra ngoài.
Đến lượt Diệp Ninh đang nằm phía dưới……
Tay của anh vẫn giữ lấy cổ của cô.
“cô dám dùng thuốc với tôi? Diệp Ninh cô nói thử xem, cô muốn chết kiểu nào?”
Hung dữ quá!
Đẹp trai thì ích gì, hư thối như vậy, thật phí công Diệp Ninh đối với anh ta một dạ chung tình.
“nói cái gì mà hạ thuốc anh chứ? Mộ Dạ Lê, nếu em nhớ không lầm, chúng ta là vợ chồng, cái đó là nghĩa vụ anh phải làm, em sao có thể xem là hạ thuốc chứ…… Em cho nhiều lắm là…… Cho là vợ chồng chúng ta tăng thêm thú vui trong phòng thôi à……”
Diệp Nịnh nói có chút chột dạ, bởi vì thật sự là nguyên chủ cuối cùng là muốn nhân lần này mà trói anhta lại.
Nhưng mà lời nói của cô làm cho cái bản mặt nam thần u ám này lộ đầy sửng sốt
Cái cô gái này, sao lại không giống trước chứ?
Khi mà nhìn thấy anh, ngay cả lời nói cũng nói không ra lời, chỉ là một bộ hoa si, tựa hồ giống như thèm chảy cả dãi, ánh mắt tham lam mời gọi kia làm người ta vô cùng chán ghét, nhưng ngay lúc này đây lại dám nhìn thẳng vào mắt anh, không nói thì thôi, mà nói ra thì…
Cái gì mà thú vui trong phòng chứ!
“Tôi phải có nghĩa vụ đối với cô sao?” anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, cô gái này không hề trang điểm, khuôn mặt cũng không phải quá khó coi, chỉ là lúc nào cũng mặc trên người mấy bộ quần áo quê mùa, lại càng làm người ta thêm chướng mắt.
Vậy mà ngay lúc này, nhìn thẳng vào mắt cô, anh lại cảm thấy đôi mắt trong sáng, lung linh như ngôi sao nhỏ, dễ dàng mà cuốn lấy tâm tư của người khác
Chắc chắn là thuốc chưa tan hết đi!
Nghĩ đến đây, anh lại nhìn vào mắt cô, càng thêm ghét, càng thêm tức giận. cô gái đáng chết, thật to gan lớn mật
“Thú vui trong phòng? Tôi đây bây giờ sẽ cho cô thấy, thú vui cuả tôi là cái gì.” Tay Mộ Dạ Lê một lần nữa lại áp tới.
Diệp Nịnh nào lại cho anh có cơ hội làm thế với mình chứ!
Nhưng mà vừa động, cô liền nhận ra đối với thân thể này thật sự không giống nhau mà, quá yếu ớt, hơn nữa lại bị cái tên đàn ông này lăn qua lộn lại giờ cả người điều bủn rủn, không thể nào dùng sức quá lớn được.