Vợ Xinh

6.05/10 trên tổng số 43 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Lời của bác sĩ Phó: Khi gặp được người phù hợp với mình thì phải trực diện theo đuổi, nếu không đuổi kịp thì chỉ còn cách vô sỉ cướp về nhà.
Xem Thêm

Chương 1
Trong phòng ăn riêng của nhà hàng, âm thanh huyên náo đùa giỡn không ngừng vang lên như những câu thần chú, tiếng va chạm cốc thủy tinh cùng với tiếng hô hào đem đầu óc người ta nhấn chìm trong cơn say.

"Nào, nào.. Mọi người im lặng nghe tôi nói.. Hôm nay là ngày cuối cùng, cuối cùng chúng ta được ăn chơi xả láng.. Tôi đại diện cho toàn thể y bác sĩ khoa tâm thần, ngày ngày phải đối mặt với một đám thần kinh.. Ợ.. Tôi nói tới đâu rồi?"

Chủ nhiệm Lý quay cuồng trong cơn choáng váng, nhìn những người gật gù theo lời nói của ông, hiển nhiên là không biết ông đang nói cái quái gì.

"Phải rồi, chúng ta phải vì Tổ quốc mà cống hiến sức lực, vì quốc gia xã tắc.. Mau cầm ly lên, uống.. uống với tôi..."

Cạch..

Cửa phòng bị đẩy ra, Ngân Vi lảo đảo theo đường chữ S loạng choạng mò mẫm tới ghế ngồi, trước mắt bất chợt có bóng người nghiêng ngả, dường như chủ nhiệm Lý đang chỉ tay vào mặt cô, quát to. "Tiểu Vi, em lại đến trễ! Theo quy định phải phạt ba ly!"

Tầm mắt Ngân Vi bay bổng, cảm giác cả người muốn nổ tung, cô vội vã xua tay giải thích. "Không phải, em vừa đi toilet vào..."

"Không cho lí sự, lập tức thực hiện!"

"Em.."

"Uống, mau!"

Ly rượu trắng tràn đầy cưỡng ép chèn vào miệng, Ngân Vi chưa kịp phản đối chất lỏng nóng buốt đã chảy xuống cổ họng, cô vội vã nuốt xuống, bị sặc hai cái, mặt mũi đỏ gay.

Chủ nhiệm Lý tà ác vỗ vỗ đầu cô, cười hắc hắc mấy tiếng xoay người đi tìm chỗ ngồi.

Quay cuồng..

Quay cuồng..

Mọi thứ quay cuồng cùng với sóng và gió, âm thanh của trời đất vang vọng bên tai. Ngân Vi cảm giác mình mọc thêm đôi cánh bay về phía trước, người chao nghiêng lách qua mặt biển rồi ngã vào một bên vách núi.

Loảng xoảng..

Có người hô ngăn, Phó Thạc nhanh như chóp đứng bật dậy ôm lấy cô kéo sang một bên, tấm trải bàn ăn bị cô túm chặt, chân anh vấp phải chân ghế, cả hai kéo theo một bàn thức ăn ngã xuống sàn.

Im lặng hai giây, trong phòng đồng loạt vang lên tiếng hét thất thanh, tất cả không kịp né tránh bị thức ăn bắn hết lên người, trái lại kẻ gây họa lại sạch trơn không dính chút gì.

Ngân Vi nằm trong lòng Phó Thạc vui vẻ cọ cọ, giọng mềm mại gọi một tiếng "Bác sĩ Phó."

Người Phó Thạc cứng lại, cánh tay vô thức siết chặt người cô, một luồng hơi thở nóng hỏi thổi qua tai anh, mơ hồ trộn lẫn chút âm thanh rêи ɾỉ rất khẽ.

Anh hít sâu, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng, từng đường nét đều toát lên vẻ dịu dàng ngọt ngào của thiếu nữ. Trong ngực gần như bốc hỏa, bàn tay giữ lấy hông cô không nhịn được xoa nắn, nhưng anh vẫn cố khắc chế nhanh chóng đứng thẳng dậy.

Mọi người trong phòng ồn ào náo động, cuối cùng không còn cách nào đành đỡ nhau quay về phòng. Phó Thạc quay đầu nhìn người nhũn ra trong lòng, vỗ nhẹ gò má cô. "Em đi được không?"

Trong tình trạng say sỉn này, anh không đảm bảo có thể bế cô vững vàng được.

Người quá nặng nề, một lúc sau Ngân Vi mới cắn môi dưới cố gắng lấy chút tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn căn phòng trống trơn, khẽ gật đầu. "Được ạ."

Cô giơ tay nắm lấy áo trước ngực anh, Phó Thạc ôm chặt hông cô chậm rãi đi ra ngoài, trên thực tế cả người cô đều tựa trên người anh, giày cao gót siêu siêu vẹo vẹo đạp trên sàn nhà.

Bước chân của Phó Thạc cũng không vững, anh uống rất nhiều, bước vào thang máy mới có thể thở lấy hơi hỏi cô. "Em ở phòng mấy?"

Ngân Vi mất sức lực tuột xuống nhanh chóng bị anh xốc lên, cô mơ màng lẩm bẩm. "652..52.6.."

Không có số phòng nào như vậy, thang máy yên lặng một lát, Phó Thạc giơ tay bấm tầng 6, người cô lại trượt xuống, anh dùng sức xốc mạnh cô lên. Ngân Vi khó chịu ôm chặt cổ anh, vội vã kêu. "Đừng động nữa, em buồn nôn quá."

Hơi thở mềm mại thoảng mùi rượu phả vào cằm, Phó Thạc cảm thấy anh không đủ kiên nhẫn, cúi đầu hôn nhẹ lên mũi cô rồi chạm lên đôi môi nóng bỏng. "Vi Vi, làm bạn gái anh nhé."

Đầu óc Ngân Vi trống rỗng, cô không thể nghĩ xem người trước mắt đang nói gì nhưng vẫn theo bản năng trả lời. "Em chưa muốn.."

"Lần trước em đã nói rồi." Cửa thang máy mở ra, Phó Thạc mạnh tay ấn đóng cửa, tầng 5, mắt nhìn cô chằm chằm. "Vi Vi, trả lời anh đi."

Cánh môi Ngân Vi hé mở nhưng cô không trả lời, đầu dần dần lệch sang vai anh, gọi nhỏ. "Bác sĩ Phó, em.."

"Em sẽ đồng ý." Dù sao anh theo đuổi lâu như vậy, cuối cùng bằng mọi cách vẫn phải cưới cô làm vợ, nhanh hay chậm đều một kết quả, quan trọng là anh hết kiên nhẫn rồi.

Phó Thạc bế cô lên sải bước đến cửa phòng, quẹt thẻ, ném cô lên giường.

Trong phòng ánh đèn vàng nhạt, Ngân Vi hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, cánh tay vắt trên cổ anh vẫn siết chặt kéo theo cả người anh ngã xuống trên người mình. Cô tức ngực muốn hô lên, nhưng ngay lập tức miệng bị bịt kín, cánh môi bị một vật mềm mại cọ xát.

Rất dễ chịu, trơn bóng, ngọt ngào. Phó Thạc vịn một bên gáy cô, vuốt ve hai gò má hồng nhuận, nhìn ánh mắt cô có sóng nước nhu thuận, đầu lưỡi luồng vào bên trong quét qua hàm răng cô, quấn hai đầu lưỡi dịu dàng mà nồng nhiệt khuấy đảo.

Ngân Vi bị hôn có chút khó thở, nghèn nghẹn nuốt xuống mấy ngụm nước miếng, hơi thở Phó Thạc hơi dừng lại, nụ hôn đột nhiên chuyển sang mãnh liệt. Bàn tay anh trượt xuống khỏi mặt cô, luồng ra sau lưng kéo dây kéo rồi tháo bỏ móc khóa áo ngực.

Hôn quá chặt chẽ, không khí thiếu thốn đến mức hai người thở hổn hển, anh thu lưỡi lại, đôi môi nóng rực dán lên gò má cô, mạnh mẽ mυ"ŧ chặt vành tai trắng nõn, không ngừng lùi xuống cổ, xương quai xanh để lại những dấu hôn đỏ ửng.

Váy áo bị đẩy đến đầu gối, bàn tay Phó Thạc nắm lấy ngực cô xoa nắn, cảm giác vô cùng mềm mại như đám bông gòn mịn, nụ hoa nho nhỏ cọ vào lòng bàn tay truyền đến cơn tê dại khiến cả người anh rực lửa.

Ngọn lửa đó lan sang người Ngân Vi, cô chịu không nỗi cất tiếng kêu ấm ức trong cổ họng, toàn thân bị thiêu đốt kí©h thí©ɧ đến mềm nhũn, hai tay vô thức bắt lấy cổ tay anh.

Phó Thạc ngẩng đầu nhìn, gò má cô đỏ bừng, vẻ mặt dường như là say rượu dường như là say tình không phân biệt rõ, anh chòm lên hôn gáy cô dụ dỗ. "Vi Vi, cởϊ áσ cho anh đi."

Cởϊ áσ, Ngân Vi chần chừ mấy giây rồi vươn đầu ngón tay chạm vào cúc áo anh, cô cẩn thận đẩy ngón trỏ chiếc cúc đầu tiên liền rơi ra.

Hơi thở nóng rực chợt lướt qua vành tai nhạy cảm, Phó Thạc cúi thấp người ngậm lấy một bên ngực mυ"ŧ mạnh, đầu lưỡi nham nhám quấn quanh nụ hoa nhỏ vừa chà xát vừa gặm cắn đến cứng rắn.

Từng luồng điện kí©h thí©ɧ cùng với âm thanh khêu gợi vang vọng, đầu ngón tay Ngân Vi run rẩy đẩy không nổi mấy chiếc cúc áo, không biết từ lúc nào đầu gối cô hơi co lên, nghênh đón bàn tay anh vuốt ve hai bên đùi trắng trẻo.

Chiếc váy lần nữa tuột xuống mắt cá chân vướng vào đôi giày cao gót màu đỏ sẫm, cả người Ngân Vi như nằm trong ngọn lửa nóng bừng, cánh tay cô bất chợt ôm chặt lấy cổ anh ấn xuống, nghiêng mặt sang bên gối thở gấp.

Đôi môi bị vùi dập mạnh vào vùng ngực láng mịn, Phó Thạc hít một hơi thật sâu, cắn một ngụm thịt lớn mυ"ŧ lên cao phát ra tiếng chốc thanh thúy.

Anh nhanh chóng cởi hết quần áo hai người ném đi, ôm lấy cô gái mềm mại dịu dàng dưới thân, áp môi lên môi cô hôn cuồng nhiệt.

Hai chân thon dài vắt lên ngang hông, Phó Thạc đưa tay cầm lấy vật đã nóng bỏng cọ lên cửa huyệt ẩm ướt, anh hạ thấp người dùng sức đẩy mạnh vào bên trong.

"A..."

Cảm giác đau nhói bất ngờ làm Ngân Vi hoảng sợ, cô muốn vực dậy kêu lên nhưng môi bị bịt kín, Phó Thạc quấn chặt hai cánh môi cô không rời, bàn tay không ngừng xoa nắn đôi gò bông trắng nõn. Cô chịu không được thở hổn hển, vừa thả lỏng bên dưới liền động đậy đi vào, đau rát và nóng rực khiến người cô dần dần tê dại.

Cho đến khi vào hết Phó Thạc mới ngẩng đầu vẻ mặt cô, hai mắt Ngân Vi còn vươn nước mắt, tóc mái tán loạn trên trán, bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Anh nhếch khóe môi, hôn lên mí mắt cô rồi trượt xuống cắn gò má đỏ hây hây, bên dưới bắt đầu dao động rút ra đẩy vào theo biên độ nhỏ.

Ngân Vi rêи ɾỉ, cánh tay ôm cổ anh lắc lư theo động tác ra vào, đôi mắt trong suốt lấp lánh hơi nước toát lên nét quyến rũ như hồ ly nhỏ.

Nhiệt độ trong phòng nóng lên, Phó Thạc chìm trong đôi mắt gợϊ ȶìиᏂ một lúc, anh cúi người hôn vành tai nhỏ nhắn, Ngân Vi thở dốc run rẩy, động tác dưới thân anh nhanh hơn, biên độ lớn phát ra âm thanh va chạm mạnh mẽ.

"A.. ư.. ư..."

Tiếng kêu nho nhỏ thoát khỏi miệng, Ngân Vi vội vã cắn môi dưới che lại, men say trong người dường như bây giờ mới phát tác, cô muốn kiềm chế nhưng không chống nổi kɧoáı ©ảʍ dâng trào, người cong lên bất chấp từng đợt sóng nghênh hợp phía dưới.

Phó Thạc hôn khắp vai đến trước ngực cô, hai tay luồng xuống xoa bóp cặp mông tròn trịa nâng lên cao, nơi giao hợp khít khao chặt chẽ, anh cảm giác được đầu quy vượt qua điểm mấu chốt của cơ thể trong lòng, người cô run rẩy không ngừng, vách thịt gắt gao hút chặt côn ŧᏂịŧ, chặt đến mức như có trăm vạn cái miệng nhỏ liều mạng hút anh vào.

Phó Thạc mất khống chế, không kiểm soát được lực động dưới thân, ra vào hỗn loạn khiến Ngân Vi nức lên, cô vội giơ tay chống ngực anh hất ra, luồng điện mãnh liệt chạy dọc theo sống lưng kí©h thí©ɧ thẳng vào não cô.

"Phó Thạc, Phó Thạc.." Ngân Vi gọi anh trong tiếng nức nỡ cùng thở gấp, bụng dưới căng thẳng khiến cô sợ hãi, vách thịt co rút mấy cái liền run rẩy tuôn ra một dòng dịch nóng hỏi.

Phó Thạc bị sức nóng trong đó choáng ngộp, côn ŧᏂịŧ kịch liệt đâm vào hai cái thật mạnh liền bắn ra, cả người hưng phấn ôm chặt lấy cô thở hổn hển.

Thêm Bình Luận