Trường đại học X bao giờ cũng náo nhiệt như vậy.
Thiên Thiên đứng ở cổng trường người ra vào tấp nập mà than thở. Toàn là ô tô hàng hiệu!
Ai nha, họ đúng thật là không biết quý trọng tiền bạc, càng không biết sống giản dị như cô!
Thở dài...
"Đang suy nghĩ gì?"
Thiên Thiên giật mình vội quay đầu lại, lại vô tình chạm vào ánh mắt của người đứng sau. Đôi mắt anh ta sâu thẳm nhìn cô, khiến cho cô bỗng chốc ngẩn người. Ánh mắt ấy, như đọc được mọi suy nghĩ trong cái đầu nhỏ bé này của cô.
"Sao vậy? Thích tôi rồi sao?"
Anh ghé sát vào tai cô thủ thỉ. Hơi thở nóng rực khiến cô bối rối không biết phải làm sao.
Vội đỏ mặt quay đi, lại bắt chạm ánh mắt đầy soi mói nghi ngờ của mọi người, còn có những lời chỉ chỏ bàn tán vô căn cứ về mối quan hệ của cô và anh ta.
" Giáo sư, tôi suy nghĩ gì, làm gì, có lẽ cũng không cần phải báo cáo cho anh biết. Tôi còn có việc, đi trước"
Trần Cảnh Đường nhìn theo bóng lưng cô, nhíu mày. Cô bé này, có cần làm bộ mặt nhăn mày nhó trước mặt anh như thế không? Bộ anh trông đáng sợ lắm à? Giống quỷ?
Vội lôi chiếc điện thoại xa xỉ ra coi lại dung nhan. Không đúng! Vẫn rất tốt!
Anh chạy nhanh đuổi theo cô, cô lại tăng nhanh bước chân.
Cứ thế, cả sân đại học rộng lớn đâu đâu cũng có bước chân của hai người.
" Giáo sư, anh có biết thế nào là làm phiền người khác sao?"
Thiên Thiên dừng lại, thở hồng hộc. Cả đời cô chưa bao giờ phải chạy trối chết như vậy, kêu cô phải làm sao mới có thể có năng lực tiêu hóa?
Trần Cảnh Đường trái lại không có một hơi thở gấp gáp, nhưng trên khuôn mặt lại ướt đẫm mồ hôi.
Anh bước đến chỗ cô, đưa lấy một chiếc khăn tay, nở một nụ cười vô cùng ấm áp:
" Chắc mệt lắm rồi phải không? Mồ hôi ra thật nhiều!"
Thiên Thiên nhìn anh đến thất thần. Nụ cười này, thật là đẹp! Trông anh lúc này nhìn đậm chất soái ca đầy lưu manh!
Trần Cảnh Đường cũng lặng yên ngắm nhìn cô. Khuôn mặt cô vì chạy mệt mà phiếm hồng, trông rất khả ái.
Làn gió nhè nhẹ thổi làm tung bay mái tóc dài mềm mượt của cô tán loạn. Một vài sợi vì mồ hôi ướt nhẹp mà vương lại trên trán.
Trần Cảnh Đường mỉm cười nhẹ nhàng. Anh tiến gần tới cô hơn, vươn bàn tay ấm áp của mình gỡ rối cho cô. Bàn tay anh mơn trớn vuốt ve cái trán trơn mịn.
"Thật nhiều mồ hôi! Để tôi lau giúp em"
Thiên Thiên vẫn cứ đứng ngây ngốc ở đó, thất thần. Đến khi chiếc khăn lau mồ hôi vướng trên mặt cô, cô cũng chỉ biết mở to mắt mà nhìn anh.
Khung cảnh hoàn mỹ này, đủ làm cho mọi người phải ghen tỵ.
Một đôi tiên đồng ngọc nữ đó, đứng tại dưới gốc cây cổ thụ to lớn. Chàng trai lau mồ hôi cho cô gái, còn cô gái chỉ biết đứng đó ngây ngốc nhìn...
Đẹp hệt như một bức tranh sơn dầu!
Tiếng trống báo hiệu giờ học vang lên.
Lúc này Thiên Thiên mới giật mình, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ cố gắng tránh thoát khỏi anh.
" Tôi... tôi đi trước"
Nhìn cô sợ hãi mình mà trốn tránh, Trần Cảnh Đường vội vàng chạy lên bắt lấy cánh tay cô. Mặc cô vùng vẫy, giãy dụa, anh đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô.
Tuy chỉ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đó vẫn là ấn kí từ anh.
"Triệu Thiên Thiên, từ nay, tôi sẽ chính thức theo đuổi em. Không cần biết em có yêu thích tôi hay không, chỉ cần tôi thích em, vậy là đủ rồi!"
Dù sau này cô không thuộc về anh, nhưng anh sẽ không hối hận, vì anh đã buông bỏ tình bạn của mình một lần rồi, không phải sao?
"Em không thể chạy trốn tôi, vì dù cho bất cứ giá nào, tôi cũng có thể kiếm em trở về"
Thiên Thiên đứng chôn chân tại chỗ nhìn vị giáo sư đã cách xa mình một khoảng cách. Cô vừa được bạn thân của chồng mình tỏ tình, cô phải có phản ứng gì đây?
Triệu Thiên Thiên,từ nay tôi sẽ chính thức theo đuổi em...
Không cần biết em thích thôi hay không, chỉ cần tôi thích em, vậy là đủ rồi...
Em không thể chạy trốn tôi, vì dù cho bất cứ giá nào, tôi cũng có thể kiếm em trở về...
Chỉ cần tôi thích em, vậy là đủ rồi...
______________________
__________
Thiên Thiên bước chân mệt mỏi đi vào phòng học. Những câu nói kia không ngừng âm ỉ trong đầu cô, khiến cô đau nhức choáng váng.
"Bạn học Thiên Thiên, em đến lớp trễ!"
Giọng nói này, nghe thật quen tai.
Từ từ ngẩng đầu lên, cô lại nhìn thấy vị giáo sư đó, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.
Cũng thật là biết giả bộ!
" Báo cáo"
Trần Cảnh Đường đứng trên bục giảng vuốt cằm vờ suy nghĩ:
"Lần đầu tiên tôi bỏ qua, lần sau không được tái phạm! Vào đi!"
"..."
Cô vào lớp trễ là tại ai? Còn dám lôi tư thế của thầy giáo ra mà đe dọa cô!
Vào lớp học, dưới ánh mắt như những viên đạn chĩa thẳng vào cô, cô vẫn hờ hững lướt qua tất cả mọi người về chỗ ngồi của mình.
Có trời mới biết cô lo lắng như thế nào! Cô không muốn mình bị cô lập ở thế giới rộng lớn này. Cô muốn có bạn, là người luôn quan tâm lo lắng cho mình, cô không muốn mình bị bỏ rơi, để mọi người đưa cô vào dĩ vãng mà bỏ quên cô gái tên Triệu Thiên Thiên này!
Bước về chỗ ngồi, lại không nghĩ đến vị bạn học bên cạnh cố ý nhường chỗ cho cô, khi đi lại không quên lườm cô một cái thật sắc.
Như vậy là đã đủ biết, từ nay cô chính thức bị cô lập rồi!
Sẽ không ai cần cô giúp đỡ, không còn ai muốn làm bạn với cô!
Thở dài một tiếng đầy não nề, cô ngồi vào vị trí bàn học, nằm gục xuống bàn suy nghĩ bâng quơ.
"Thiên Thiên... Thiên Thiên... "
Thiên Thiên mơ màng dụi dụi mắt. Khuôn mặt khả ái nhăn lại, vô cùng đáng yêu!
Nhìn đến người đàn ông tuấn mĩ phóng đại trước mặt mình, cô giật mình nhảy dựng.
Thiên a, người không thể biến con thành một người không có tiền đồ như vậy!
Nhất thời muốn đi tìm một cái lỗ chó để nhảy xuống a!
Trần Cảnh Đường vẫn giữ vững nụ cười duy mĩ, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đầy sủng nịch:
" Tôi biết em muốn nhìn ngắm tôi, nhưng không cần phải vui mừng tới nỗi nhảy dựng như vậy. Tôi cũng chưa đủ tự tin để bắt em về làm thịt!"
"..."
Mặt cô đỏ bừng, vừa xấu hổ nhưng cũng thật tức giận.
Lấy ba lô khoác lên vai, Thiên Thiên không thèm nhìn lấy Trần Cảnh Đường một cái liền cất bước rời khỏi.
"Thiên Thiên, em trốn tránh tôi"
Giọng nói anh trầm buồn không che giấu được nỗi mất mát, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Thiên Thiên dừng lại bước chân. Phải, nhưng cô nên làm gì đây? Thừa nhận là mình đang cố ý trốn tránh anh? Hay coi như mình không nghe không hiểu những lời anh nói?
"Tôi..."
"Dừng lại! Đừng nói gì nữa! Tôi đã nói rồi, tôi sẽ làm cho em yêu tôi, tự nguyện bước đến bên cạnh tôi!"
Anh bước vượt qua cô, không quay đầu lại nhìn bóng dáng bé nhỏ nơi đó.
" Giáo sư, chồng tôi là bạn của anh"
"Đúng, cậu ấy là bạn tôi. Nhưng cậu ấy không có quyền ngăn cấm tình yêu của tôi"
Thiên Thiên bối rối nhìn anh bước ra khỏi giảng đường. Anh vẫn như thế, nghênh ngang rời đi không quay đầu nhìn lại.
Quay lại để làm gì?
Bước chân một khi đã bước, nghĩa là chính bản thân anh đã lựa chọn con đường đó. Cho dù nó có đưa anh xuống địa ngục, vậy anh có thể làm gì để quay ngược trở lại đây?
Cuộc đời, cũng giống thời gian. Một phút, một giây có thể quay quanh trục của nó. Hay chiếc đồng hồ cát có thể vòng lại thời điểm ban đầu. Nhưng thời gian, vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại.
Giọt nước khi rơi xuống làm sao có thể còn nguyên vẹn? Chiếc lá đã rụng xuống sao có thể xanh mơn mởn như khi còn khoe sắc trên cây?
Cuộc đời là một dòng chảy thời gian, và con người chính là những mảnh ghép cho bức tranh muôn màu đó. Có hạnh phúc niềm vui cũng có những mất mát đau thương. Nhưng không phải kiên trì là có thể vượt qua sao?
Minh, thật xin lỗi cậu. Đừng trách tôi, nhé? Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta hãy mãi là bạn tốt!
Ánh nắng ấm áp chiếu lên vóc dáng to lớn của anh, làm nổi bật lên giọt nước óng ánh trên khuôn mặt không tì vết.
Ai nói yêu một người là hạnh phúc? Đó là sự khổ đau, là hố sâu vạn trượng hủy hoại cuộc sống của mỗi chúng ta.
_______________
_________
Thiên Thiên rảo bước trên những bậc thang. Mỗi một bước đi, tâm trạng lại càng trở nên nặng nề. Cô rất mệt, rất muốn buông bỏ cuộc sống này. Đối với cô,sống như vậy thật quá khó khăn, quá tuyệt vọng.
Mải suy nghĩ bâng quơ, cô đυ.ng trúng phải ai đó.
"A, thật xin lỗi"
Thiên Thiên tránh sang bên cạnh nhường đường, lại không nghĩ tới cô cư nhiên bị mấy người nữ sinh ở đó chặn lại.
Có đội hình đội ngũ như vậy, cư nhiên là họ cố ý đυ.ng trúng cô!
" Mày tưởng xin lỗi là liền có thể an tâm mà rời khỏi đây sao?"