Chiếc áo cứ thế thẳng tắp rơi xuống, trên người Thiên Thiên lộ ra
mảng hồng nhuận. Cái gì cần giấu đều lộ tất ra không khí.
Thiên Thiên khóc không ra nước mắt. Ông trời a, chi bằng ông để tôi chết luôn đi? Tại sao lại trêu chọc tôi như vậy?
Đã bị cha con Dương Thế Minh nhìn cho một lượt thì thôi đi, đằng này lại thêm một con choa Dương Tiểu Minh???!!!
Ai nha ai nha, thà rằng đập đầu vào gối chết quách đi cho xong!
Xấu hổ vươn tay ra để nhặt lại chiếc áo, cánh tay cô trắng muốt cùng mềm mại, làm cho Dương Thế Minh nhìn đến tim đập thình thịch.
Con mẹ nó thật đáng chết! Cô đây là đang quyến rũ anh sao? Vậy thì phải khen ngợi cô đã thành công dấy lên ngọn lửa trong anh.
Miệng lưỡi khô khốc nhìn theo đừng động tác uyển chuyển của cô. Dáng người cô mềm mại không xương lại để lộ ra từng đường nét hoàn hảo.
Một nét đẹp đến làm say mê lòng người, thần chúng điên đảo!
Dương Thế Minh giương đôi mắt nâu đỏ nhìn cô đến thất thần, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống theo từng cử chỉ của cô.
Bất ngờ đưa tay kéo Thiên Thiên ngã nhào về phía mình, anh nâng cằm cô lên, hung hăng hôn xuống. Người phụ nữ này thật biết lấy lòng anh, khiến anh luôn luôn mê luyến không muốn rời.
"Thiên Thiên, là em cố tình quyến rũ tôi! "
Anh gặm nhấm, liếʍ láp cánh môi hồng nhuận, đồng thời lên án cô.
Ừ, thật là ngọt! Môi cô thật giống như một liều thuốc phiện, người nhìn người mê!
Thiên Thiên cố gắng đẩy bàn tay to lớn đang ôm trọn lấy mình, khuôn mặt nhăn lại lộ rõ vẻ không vui. Đến khi sức cùng lực kiệt mới chịu để cho anh muốn làm gì thì làm. Thở hổn hển nép vào trong ngực anh, cô liền trừng mắt lườm anh một cái:
"Nha, anh còn nói? Tôi mới không thèm quyến rũ anh. Chính anh cố ý giở trò đồϊ ҍạϊ với tôi thì có! "
"Em còn dám không thừa nhận? "
"Tôi chính là nói đúng sự thật! Nhìn đi nhìn đi, tôi có trời đất chứng giám cùng... Con chó Tiểu Minh chứng giám! "
Nhắc đến hai chữ Tiểu Minh, lúc này Dương Thế Minh mới ý thức được, con chó chết tiệt này vẫn còn ở đây!
Đưa đôi mắt gϊếŧ người ra nhìn nó, lại thấy nó một bộ dáng không sợ chết nhìn vào bộ ngực đẫy đà kia, ánh mắt trần trụi!
Lửa giận trong lòng Dương Thế Minh bùng cháy dữ dội. Con mẹ nó, con chó này là đang nhìn đi đâu a? Nơi đó là nơi có có quyền nhìn sao? Đừng mơ, chỗ đó là thuộc bản quyền của một mình Dương Thế Minh anh!
"Con chó thối tha! Cút ngay!!! "
Anh không kiên nhẫn đá chân vào cái bụng tròn vo của nó. Con Tiểu Tam này thật là đáng chết! Chuyên đi phá rối hạnh phúc gia đình của người ta!
Con chó kêu lên những tiếng ẳng ẳng đáng thương. Giương đôi mắt uất ức như là tố cáo anh, chân thì không ngừng chạy về phía Thiên Thiên.
Nó giật giật vào gấu chiếc áo tắm, lè cái lưỡi ngắn tũn của mình ra liếʍ liếʍ vào chân cô, một bộ dáng lấy lòng.
Bế lên con chó nhỏ, Thiên Thiên mặt lạnh tanh nhìn Dương Thế Minh, nhưng trong nội tâm lại khẽ cười đầy vui vẻ. Anh là ghen với một con chó sao? Anh thực sự là không còn thấy ghét cô nữa?
"Thiên Thiên, bỏ cái tay của em ra khỏi cái cục bông đó ngay! "
Dương Thế Minh vò vò tóc mình, la toáng lên. Cô ở trước mặt anh mà dám ân ái cùng một con chó? Hừ, thật là không để anh một chút nào vào mắt!
Cô bĩu môi không thèm để ý đến anh, tay ôm con chó mang vào phòng tắm.
Nhìn lại người đàn ông nào đó mặt dày theo vào, không khỏi bực mình.
"Dương Thế Minh! "Cô chống nạnh quát lớn "anh theo tôi vào phòng tắm làm gì? "
Dương Thế Minh khinh thường mà đáp lại, vẻ mặt dửng dưng:
"Đây là nhà tôi, tôi đi đến đâu, làm gì còn phải cần người quản sao? Còn có, con Tiểu Tam kia vào được, sao tôi lại không thể? "
Chả lẽ cô ôm nó vào để nhìn cô thay quần áo sao? Hừ! Anh tuyệt đối không để con chó đó cướp mất cái việc tốt đẹp như vậy!
"A, ông xã~~~,Dương đại nhân, Dương Tổng giám đốc, Dương đại ca,... "
"..."
"Tôi thấy Tiểu Minh bị anh trêu chọc đến nỗi cả người đều là bùn đất, cho nên mới mang nó đem đi tắm rửa. Lẽ nào anh cũng muốn cùng chó tắm? Từ khi nào thì anh lại có sở thích đặc biệt như vậy rồi? "
"..."
Hít ra... Thở vào...
Được rồi, vì cô là phụ nữ, anh nhịn! Anh mới không thèm tranh cãi với cô!
"Thiên Thiên, thật không nghĩ tới là em lại quan tâm lo lắng cho tôi như vậy??? Vậy... Tôi đây đành miễn cưỡng để em tắm cho tôi vậy! "
Liền đó, anh trưng ra một bộ mặt mà Thiên Thiên nhận xét chính là vô cùng, cực kỳ, cực kỳ thối!
Anh rõ ràng là đang khi dễ cô mà! Tắm em gái anh! Có quỷ mới đi tắm cho anh!
"Nha, chồng yêu à"
Hai chữ "chồng yêu" này cô nhấn mạnh hết sức có thể. Mà Dương Thế Minh lại làm ra bộ dáng hết sức hưởng thụ.
Ừ, nghe thật êm tai! Có nên để cô từ nay tiếp tục gọi như vậy? Cảm giác, ân, chính là rất tốt!
"Ơi, anh đây, bà xã~~~"
Làm ơn đi, nghe thật là buồn nôn. Anh nói vậy không thấy ngượng sao?
Thật là, đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Dương Thị lại có lúc trẻ con thế này?
Ôi ôi, mọi người không phải là đổ mồ hôi hột đi?
"A hi hi, ông xã, chân anh bị què hay tay anh bị cụt vậy? Không thể tự tắm sao? Hay là nhờ Tiểu Minh liếʍ người anh cho sạch sẽ vậy! "
"..."
Hừ, phải nhẫn, phải nhẫn!
Dương Thế Minh nén giận, hít một hơi thật sâu. Đến khi ổn định lại tâm trạng thì cửa phòng tắm đã đóng lại từ bao giờ!
"..."
Rầm rầm...
Anh đạp cửa ầm ầm, trong giọng nói liền là ngập tràn lửa giận bộc phát, tưởng chừng như có thể đốt rụi cả một căn biệt thự:
"Con mẹ nó, Triệu Thiên Thiên,em tốt nhất chỉ là tắm cho chó! Nếu em dám thay đồ trước mặt nó,thì bữa tối của chúng ta sẽ cho em thưởng thức mùi vị của thịt cầy!