Bảo Khánh nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của cô mà nín cười đến đỏ mặt. Nữ nhân này, cũng thật là đáng yêu quá nha~~~ hơi tí là liền đỏ mặt.
Đến bây giờ, cậu có thể khẳng định, mình đích thực không tìm nhầm người!
Làm tan chảy trái tim ba ba, chỉ có thể là trái tim ấm áp thiện lương của mami.
"Chị còn chưa chịu xuống giường? Muốn đợi ba ba tôi ăn thịt chị nữa sao? "
"..."
Ai nha ai nha, Thiên Thiên khóc không ra nước mắt. Làm sao, làm sao a? Cô bị thằng bé nhìn thấy, là thằng bé đó!!! Ôi ôi, cuộc đời cô thật, thật, thật là bi thảm nha.
Bi thương mà mở miệng, liền phát hiện mình có bao nhiêu đau lòng.
"Bảo Khánh a, em hảo hảo ăn ngon. Chị giờ là đau lòng, liền không có hứng thú với sơn hào hải vị a"
Bảo Khánh liền khinh thường, lườm nguýt cô một cái. Hừ hừ, không ăn mĩ vị, vậy chính là mami muốn ăn rau dưa chấm nước mắm rồi. Sao cậu có thể để mami ăn mỗi rau được? Đến lúc đó, mami sẽ gầy vì ăn chay nha~~~ như vậy, ba ba cậu làm sao có thịt để ăn đây? Còn cậu thì sao có đứa em bụ bẫm mập mạp để bế bồng?
"Không được, chị dậy ngay cho tôi. Bằng không tôi sẽ tìm con chó đến đây cắn cho chết chị! "
Thiên Thiên đôi mắt liền là sáng rực. Phải a phải a, tại dao mình lại không nuôi một con chó nhỉ?
Cô cười híp mắt nhìn Bảo Khánh, bày ra một bộ dạng khả ái khiến cậu nhịn không được nuốt nuốt xuống miếng nước bọt.
Nữ nhân thối này, cô có ý nghĩ đen tối gì đây? Không phải bị cậu làm cho tức giận đến hồ đồ rồi chứ?
"Kì thật, chuyện này..
"
"Bảo Khánh, em đúng là vị cứu tinh của chị. Ôi chu choa, chị yêu em nhất trên đời"
Nói rồi bình bịch chạy đi đánh răng rửa mặt, nhìn ngố tè hết sức.
Mà người đàn ông nào đó vừa tắm xong, nghe được lời cô nói liền nhất thời đen mặt.
Này là cái thể loại gì a? Chồng cô ở đây mà vẫn dám hồng hạnh vượt tường, cắm sừng bậy bạ lên đầu anh?
Ừm... Ờ... Bảo Khánh không phải là có vật tượng trưng cho phái nam sao? Như vậy, liền là đàn ông đi?
Bảo Khánh nếu nghe được câu nói này của ba ba đại nhân, chắc chắn sẽ vô cùng bi thảm mà hét to oan uổng a. Cậu thực sự là con trai, nhưng không phải đàn ông. Cậu chính là trẻ con nha.Mùi giấm chua này thật quá nồng nặc, vừa khó ngửi lại vừa khó ăn nha~~~
"Bảo Khánh, con biết mình đã làm nên tội nghiệt gì chưa? "
Giọng nói này, nghe qua thế nào cũng thấy thật kì cục. Máu ghen thật đáng sợ:
"Ai nha, ba ba, con đói quá à, con thèm ăn món ngon mami nấu. Con, hắc hắc, con đi trước ạ"
Nói xong liền là liều mình bỏ chạy. Chỉ nghe được tiếng kêu rít gào như con mãnh thú từ đằng sau:
"Dương Bảo Khánh, con mà dám ăn đồ Thiên Thiên nấu, ba sẽ cấm con không được bước về nhà nửa bước! "
Phớt lờ đi lời đe dọa, Bảo Khánh vẫn bộ dạng ung dung đi xuống lầu, vừa đi vừa hát, liền là khiến mọi người tê dại. Phải biết rằng, tiểu thiếu gia rất ít khi cười như vậy a~~~
"Thiên Thiên, tôi đói! "
"..."
Không có tiếng trả lời.
"Triệu Thiên Thiên??? "
Người giúp việc thấy vậy liền chạy lên, một bộ dạng chân chó lấy lòng, cung cung kính kính:
"Dạ, tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân sáng sớm đã ra ngoài, liền là đi mua một con chó rồi!"
Đùa họ a, tiểu thiếu gia đã cảnh cáo, tuyệt đối không được làm mất lòng cậu, không chỉ có thể là mất việc. Mà vị trí của Triệu Thiên Thiên là rất lớn trong lòng cậu nha. Họ cũng không có dại mà lao đầu vào hố lửa!
Bảo Khánh trong lòng một trận thắc mắc. Mua chó để làm gì a? Trông nhà sao?
Ha ha, cứ đùa. Nhà cậu có bảo vệ, an ninh rất nghiêm ngặt nha!
"Mami tôi có nói mua chó để làm gì sao? "
Người nữ giúp việc bóp bóp trán suy nghĩ, đôi mắt liền tỏa sáng. Cô ta nhìn Bảo Khánh, thuật lại những gì mình đã nghe thấy.
"Ai da, cái đầu tôi thật là! Thiếu phu nhân có nói, cô ấy là đi mua chó, phòng ngừa đêm có con chó khác trộm lẻn vào phòng"
Nghe xong lời này, thằng bé khóe miệng giật giật. Mà người đàn ông nào đó đứng trên bậc cầu thang nghe xong suýt té ngửa.
Ân, cái đó... Cái đó không phải là nói đểu Dương Thế Minh chứ? Đùa a~~~
Ngay lập tức, Dương Thế Minh liền chạy vọt lên lầu, đạp tung cửa gỗ. Anh lấy di động điện cho cô.
Đầu dây bên kia có tín hiệu trả lời, anh liền như kẻ điên hét vào điện thoại:
"Triệu Thiên Thiên, cô vừa mới đi đâu? "
Thiên Thiên ở đầu dây bên này phải để điện thoại ra xa cả một khoảng tai. Làm ơn a, cô cũng chưa có muốn bị điếc.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, cô chu môi đầy bất mãn:
"Dương Tổng à, thính giác tôi không có vấn đề, không cần phải hét to. Liền là tổn hại sức khoẻ. "
Người đàn ông nào đó mất hết kiên nhẫn:
"Tôi hỏi cô đi đâu? "
Chưa đợi Thiên Thiên kịp trả lời, anh đã gào ầm lên vào trong điện thoại, hệt như muốn xé cô thành trăm mảnh:
"Triệu Thiên Thiên, tôi cấm cô không được mua chó! Cô mà dám mua, tôi liền... "
Tút tút...
Mặt Dương Thế Minh hầm hầm đầy giận dữ. Cô dám cúp điện thoại trong khi anh đang nói chuyện. Ân, rất tốt!
Liền ngay lập tức điện lại cho cô, giọng nói bên kia trầm ấm, từ tính mà dễ nghe chợt vang lên bên tai làm anh sôi máu:
"Xin lỗi, tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi. Xin quý khách vui lòng nạp thẻ và gọi lại sau"
Shit! Dương Thế Minh đập điện thoại xuống giường. Con mẹ nó, cái thể loại máu chó gì a? Đường đường là boss đại nhân, máy anh như thế nào liền là hết tiền rồi???
Mất mặt, thật là quá mất mặt!
Triệu Thiên Thiên, cô mà dám mua chó, tôi liền đem nó nấu cầy!!! Nghe nói, thịt chó là hảo hảo ngon a.
Bên này, Thiên Thiên hắt hơi không ngừng. Ôi ôi, đừng nói cô là bị cảm nha, cô còn vì sự nghiệp mua chó. Còn có, cô còn hẹn đi ăn với Thiên Kỳ ca ca á!
Cúp xuống điện thoại, trong đầu cô là hàng loạt dấu hỏi chấm. Người đàn ông này thật là vô duyên hết sức. Không dưng lại cúp điện thoại. Cô còn chưa biết anh ta điện làm gì nữa.
Ai nha, kệ đi, hơi đâu mà quan tâm tên sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa có sương mù???
Chỉnh lại ba lô trên vai, cô tiếp tục chờ đợi Thiên Kỳ. Anh nay là bị trễ hẹn nha, không khỏi làm cô có chút lo lắng. Bởi trong tiềm thức của cô, bất kể là việc gì anh liền đáp ứng đi cùng cô, tuyệt chưa bao giờ trễ hẹn.
______________
Tò mò chap tiếp theo sao? Vậy liền là vote cho Ngư đi, mai Ngư ra chap mới luôn.
*nháy mắt * *cười ranh mãnh*