10h sáng, nhà hàng Hòa Lâm.
Dương Ái Vân đối diện với bà Tuyết lại chỉ bình tĩnh uống ly cà phê trên tay, được ba hớp vẫn chưa thấy bà ta lên tiếng cô đặt ly xuống khoanh tay hỏi: “Rốt cuộc dì gọi tôi ra đây để làm gì?”
“Ái Vân, dì muốn nói với con một chuyện vui.” Bà Tuyết cuối cùng cũng mở lời.
“Chuyện vui?” Dương Ái Vân hờ hững: “Tôi cũng muốn nghe xem chuyện vui bà nói là gì.”
“Dì đã bàn bạc với ba con rồi, con không cần làm dâu nhà họ Sầm nữa.” Bà Tuyết nhoẻn miệng nói một câu.
Dương Ái Vân sững người một chút, lại âm trầm hỏi: “Bà nói vậy là có ý gì?”
“Còn ý gì nữa, con có thể rời khỏi thằng mù kia rồi.” Bà Tuyết nói trong vui sướиɠ, nghĩ rằng Dương Ái Vân cũng sẽ mừng rỡ cảm ơn mình, nào ngờ chỉ nhìn thấy sắc mặt âm trầm của cô.
“Bà nói lại lần nữa tôi nghe.”
“Ái Vân, con, con làm sao vậy?” Bà Tuyết không xác định hỏi, mấy ngày không gặp bà ta cảm thấy Dương Ái Vân đã biến thành người khác.
…………………
Tập đoàn Sầm Gia.
Trong phòng họp lớn ồn Sầm uy nghi ngồi chính giữa, phía sau là ban hội đồng quản trị của công ty, bao gồm Sầm Hạo Nhiên và Sầm Tuệ Nhi. Hai người này đang giữ chức giám đốc của Sầm Gia, có thể nói ngang tầm với nhau. Tuy sẽ ở hai mảng khác nhau, một người phụ trách mảng dự án, ký kết hợp đồng ở lĩnh vực bất động sản, một người phụ trách mảng sản xuất.
Lúc này đám người tụ tập ở đây là bàn về việc đưa một người lên chức tổng giám đốc. Kể từ khi Sầm Cảnh Đình mù một năm nay ông Sầm vẫn chưa có quyết định gì cho vị trí này. Vẫn trên phương diện xem xét thực lực của những người có tiềm năng.
Trải qua một năm đến nay cũng phải có một quyết định cuối cùng. Hiện tại hai ứng viên sáng giá đương nhiên là Sầm Hạo Nhiên và Sầm Tuệ Nhi.
Phòng họp không đến nỗi căng thẳng nhưng không khí có chút trầm lặng. Một ban giám đốc lên tiếng: “Chủ tịch, chức tổng giám đốc khó lòng để trống, xin ngài mau chóng quyết định.”
Ông Sầm lại nghe thêm một lời hối thúc, trong lòng lặng đi một chút, ông giữ vị trí này là mong Sầm Cảnh Đình có thể quay lại đảm nhiệm nó. Tuy nhiên qua hơn một năm anh vẫn trong tình trạng chán nản, chưa thoát ra khỏi nỗi đau bị mù thì vướng phải nỗi đau bội tình chưa vực dậy được.
Tuy nhiên chức tổng giám đốc lại không thể chờ anh mãi, hôm nay ông Sầm phải đưa ra một câu trả lời thích đáng cho ban quản trị.
“Tôi đã xem xét những người thích hợp cho vị trí này, tuy nhiên để công bằng nhất tôi vẫn có một thử thách nhỏ.” Ông Sầm dõng dạc nói.
Lời nói của ông khiến mọi người nghi hoặc, Sầm Hạo Nhiên bình thản, khóe môi hơi nhếch lên, Sầm Tuệ Nhi vẫn lạnh lùng như ngày thường, dường như không màng đến việc ông Sầm nói.
Phía dưới một người đàn ông trung niên độ tầm 40 tuổi lên tiếng: “Thưa chủ tịch, là thử thách gì?”
Người trong cuộc không tò mò người ngoài cuộc đã bắt đầu sốt sắng, bọn họ được chia thành hai phe, một bên ủng hộ Sầm Tuệ Nhi, một bên theo Sầm Hạo Nhiên, dĩ nhiên trong đây không thiếu một vài người có căn cơ trong công ty. Ngoài ra một số người ở vị trí trung lập hoặc là người cũ của Sầm Cảnh Đình.
“Tôi sẽ triển khai dự án ở Nam Sơn, Tuệ Nhi cùng Hạo Nhiên mỗi người tự lên kế hoạch để xây dựng dự án này. Người nào làm tốt sẽ là tổng giám đốc của Sầm Gia.” Ông Sầm nói rõ ràng, cũng chỉ định hai người mà ông tin tưởng đảm nhiệm chức này.
Bên dưới nghe vậy sững sờ, không ai phản đối nhưng sắc mặt của mọi người lại không được tốt, chỉ có hai người trẻ là còn bình tĩnh một chút.
Cuộc họp kết thúc bởi câu nói của ông Sầm, ai nấy đều về phòng ban của mình.
Văn phòng giám đốc số 1, Sầm Hạo Nhiên mặc bộ vest xám tro, đeo caravat màu xanh đậm ngồi trên chiếc ghế giám đốc thân thuộc của mình. Đối diện với hắn là hai người đàn ông lệch tuổi nhau, một người là thanh niên tuấn tú, diện mạo sáng sủa, thuần thục. Một người ở độ tuổi trung niên, hơi béo một chút, trông già dặn sắc bén.
Người đàn ông trung niên sốt ruột lên tiếng trước: “Giám đốc, cháu tính làm thế nào? Vùng đất đó ở Nam Sơn bỏ hoang đã lâu, nghe nói còn có những lời đồn đại liên quan đến tâm linh, nếu chúng ta triển khai dự án chung cư ở đó e là không khả thi.”
“Phó giám đốc Lam nói đúng, hơn nữa mấy năm trước tập đoàn Lý Gia cũng đã triển khai dự án này, kết quả có hai công nhân bị chết, giám đốc, nếu chúng ta làm không cẩn thận sợ là…” Người đàn ông trẻ tuổi hơn tiếp lời, hắn ta nhìn qua cũng chỉ khoảng hơn ba mươi.
Hai người này là Trịnh Lam và Hồ Kiên, người thứ nhất bên phía mẹ đẻ của Sầm Hạo Nhiên, người thứ hai là người hắn nâng đỡ từ lâu, hiện đang làm trợ lý.
Sầm Hạo Nhiên vắt chéo chân, hai tay để lên đầu gối, khuôn mặt điển trai toát lên vẻ âm trầm quỷ dị, bờ môi mỏng cong lên một chút, căn phòng bất giác lạnh đi vài độ, hắn vẫn chưa nói gì nên không ai có thể phán đoán được suy nghĩ của hắn.
Hai người ngồi đối diện nhìn nhau, Hồ Kiên nuốt nước bọt mở lời: “Giám đốc.”
“Hai người không cần lo lắng, chuyện này tôi tự có sắp xếp.” Sầm Hạo Nhiên vô cùng bình tĩnh, lời nói như đã dự liệu trước sự việc.
“Giám đốc, cậu…” Hồ Kiên muốn nói lại thôi.
Trịnh Lam nhíu mày nói: “Chủ tịch dường như vẫn còn chưa muốn để ai ngồi vị trí đó nên mới làm khó người như vậy.”
“Sai rồi, là hy vọng.” Sầm Hạo Nhiên sửa lại lời nói của ông ta, lúc này dưới chân hắn có cái gì đó cọ quậy.
Ánh mắt của hắn hướng xuống dưới, cánh tay dài đưa xuống nâng con vật nhỏ dưới chân mình lên, đó là một con thỏ nhỏ màu trắng, dường như còn chưa lớn, hắn đặt lên tay mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Trịnh Lam không hiểu ý hắn hỏi lại: “Hy vọng?”
“Ai cũng hiểu lý do ông tôi giữ lại vị trí này, dù hy vọng chỉ có 0.01% thì cũng đáng để ông chờ.” Sầm Hạo Nhiên vừa nói vừa nhìn con thỏ loay hoay trong tay mình. Hắn không phải là người thích nuôi thú cưng nhưng con thỏ này lại vô cùng đặc biệt, gợi nhớ cho hắn về một người.
Nghe được lời này Trịnh Lam đã hiểu, người bên cạnh cũng tinh ý nhận ra.
“Cháu có kế hoạch gì?”
“Còn chưa thể nói, tạm thời chú cứ làm tốt công việc của mình, chờ thời cơ chú sẽ biết.” Sầm Hạo Nhiên có vẻ thần bí, Trịnh Lam hiểu tính hắn cũng không nói nữa.
Bên văn phòng giám đốc số 2, Sầm Tuệ Nhi cũng đang bên cạnh trợ lý của mình. Khác với Sầm Hạo Nhiên, trợ lực chỉ có Trúc Liên, cũng là bạn thân của cô.
“Tuệ Nhi, cậu tính làm sao? Ông cậu đúng là ra đề khó, công trình đó sao mà thực hiện chứ, đến thôi người ta cũng đã sợ rồi.” Trúc Liên vừa nghĩ đến những lời đồn đã run người, mặc dù không tin tâm linh nhưng có thờ có thiêng có kiêng có lành.
Sầm Tuệ Nhi lại chẳng bận tâm: “Chẳng sao cả.”
“Hả? Cậu nói vậy là có ý gì, lẽ nào có kế hoạch rồi sao?” Trúc Liên khá tin tưởng Sầm Tuệ Nhi.
Cô lại lắc đầu: “Không có kế hoạch.”
“Sao, sao cơ.” Trúc Liên trợn mắt.
Sầm Tuệ Nhi dựa sau ghế khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế thoáng chút mệt mỏi, cô cũng mặc một bộ vest nữ tính nhưng khí chất bên ngoài lại rất thành thạo, dần dần thở nhẹ nói: “Cậu cũng biết mà, vị trí này thật sự không dễ ngồi.”
“Nói gì chứ, trông cậu thật mệt mỏi, chẳng lẽ lại muốn từ bỏ?” Nhìn dáng vẻ của cô bạn Trúc Liên nhíu mày thật sâu.
“Bước đến đây rồi cậu nghĩ tớ có thể từ bỏ sao? Chỉ là hơi chán nản thôi, bao giờ mới kết thúc đây?”
Trúc Liên thở phào nhẹ nhõm, lại an ủi: “Tuệ Nhi, tớ biết cậu chịu nhiều áp lực nhưng chúng ta đã sắp đến đích rồi, cậu không thể từ bỏ, biết không?”
“Ừ, tớ biết.”
“Trúc liên này, tớ sẽ đến Nam Sơn một chuyến, chắc tối nay đi luôn. Ông chỉ cho nửa tháng, tớ sợ không kịp.”
“Tớ biết rồi, tớ đi sắp xếp.” Trúc Liên lập tức đi sắp xếp.