Chương 04
Thời gian qua nhanh. Tôi và T hay nt cho nhau hỏi han từ việc học tập cho đến chuyện tệ nạn ăn cấp, từ chuyên của Trung ương xuống tận địa phương…nói xong là lúc ấy chả hỉu sao mà tôi và T nt với nhau đc nhìu đến thế…rồi tôi nãy sinh tình cảm với T. Nhưng tôi k nói cho T biết. Tôi vẫn còn phân vân. Thứ cảm tình tôi dành cho T giống như 1 cơn gió. Gió thổi thì tôi mát k có gió thì tôi bật quạt. Nói túm lại các bác cứ cúp cầu dao tôi giải thích nghe. Nghĩa là k có T tôi vẫn có niềm vui khác, có T thì tôi vui thêm. Nói chung tính cách T khá hiền bị tôi bắt nạt hoài mà k dám bật lại. Tôi đang cần gì? Tôi đang cần 1 người cao tay hơn tôi..
Có lẽ các bác đây cũng trải và đang trải qua thời sinh viên chắc cũng đi làm thêm lấy kĩ năng sống nhỉ? Tôi cũng thế. Công việc bảo vệ của tôi cần có dáng cao to đen thôi chứ đừng có hôi. Và cần đầu óc tinh vi..có hôm tôi k biết họ có phải cướp hay k nhưng chuyện thế này.
Tôi giữ xe và lúc ngày trời cũng tối. Có 1 thanh niên và 1 ông lão ngừng trước cửa khách sạn chạy vào phòng trực ban của tôi và thanh niên hỏi
– anh ơi cho em đi tiểu nhờ cái
Quát đờ phân lợn gì thế này. Mặt dày k tì vết hay sao mà vào khách sạn xin đi tiểu.
– xin lỗi em k đáp ứng anh đc : tôi đáp
– em năn nỉ anh mà..cứu em đi. Em đang chở ông em về tận Long An mà kỉu này em tè trong quần quá
– tìm nhà WC công cộng mà đút
Tôi hơi nghi ngờ 2 người này. Vì ông lão ngồi trên xe bịt khẩu trang mà cứ nhìn vào hàng xe trong khách sạn ánh mắt ông hơi ác ý nên tôi đâm ra nghi. Tôi nghĩ là ý định của chúng là dụ tôi dẫn thanh niên vào trong và bên ngoài chúng trộm xe của khách cho tôi đền chết bà tôi luôn. Tôi đẹp trai chứ đâu bị ngu. Thấy tôi có vẽ cứng thì chúng nản và bỏ đi. Theo sau chúng còn có 2 thanh niên nữa là tổng cộng có 4 thằng.Tôi toát mồ hôi ra. Đấy là 1 kỉ niệm thời xưa của tôi. Đáng lẽ k kể ra nhưng tự nhiên tôi nhớ ra nó và kể luôn.
Về phần em thì tôi vô tình nghe thằng Tài nói em học bên Công Nghệ Thông Tin và em tên Hương Thế mà tôi cứ nghĩ em làm Tatoo k chứ. .. Em có vẻ cũng gét tôi, may mà Cách nhau tận 3 phòng chứ mà sát phòng nhau có lẽ tôi hoặc em có kẻ lên bàn thờ chờ làm ma quá.
Rồi có hôm em qua phòng tôi mượn 2 lon gạo về phòng nấu mai trả. Nhưng tôi ghét em nên tôi củng đắng đo lắm.
– mượn rồi chừng nào trả
– mai trả..làm gì ghê
– ghê cái mê. Mua có 5kg để nấu cháo húp chị mượn 2 lon còn gì tui ăn
– có 2 lon làm gì ki bo vậy…keo kiệt coi chừng bị liệt
– suy nghĩ đã
– nhanh. Đang đói nha. Hay là vậy đi. Lát qua phòng tui tui nấu cho ăn
Nghe em nói thế thì tôi cũng hớn hỡ nhưng phải tỏ ra 1 thằng no bụng chứ k phải chết đói
– nghe cũng đc. Mà nấu món gì
– Sườn ram, canh đu đủ : em tươi cười đáp, khổ quá biết răng đẹp rồi cười hoài.
– nói láo là báo công an,nói ngang tui sang đập chết. Vậy tui cho chị luôn 2 lon gạo đó. Lát tui qua ăn. Cầm gạo rồi về đi
– hihi. mà nè. Bộ tui già hay sao mà kiu chị hoài thế
– ai biết. Thế nhiu tuổi
– 9x đời đầu
Rồi đọu má bằng tuổi mà cứ kiu em bằng chị. Tôi thấy mình hơi bị hố.
– ờ bằng tuổi. Thế gọi mày tao đi
– sao lại mày tao..
– thích : tôi vênh mặt
– hứ. Đồ đàn bà
Nói xong em xách bịt gạo về luôn. Tôi đàn bà chắc em là đàn ông nhỉ. Nhìn nguẩy mông đi mà tôi thèm phi chiếc dép vào mông ghê.
Tôi ngủ quên 30p và khi thức dậy tôi cũng nhanh chân chạy qua phòng em thì thấy em còn chừa tôi đồ ăn đc úp trong lòng bàn. Em cũng giữ chữ tính đấy chứ. 1p30s tôi nghĩ tốt về em. Còn em thì nằm phiêu theo điệu nhạc phát ra từ cái heaphone và đầu em lắc lắc như con lật đật hay có cách nghĩ khác là em bị bệnh tật gì đó. Nghĩ cho vui vậy thui. Tôi vào nhà gật đầu chào em 1 cái xong dở cái lòng bàn ra thì tôi giật con mẹ nó mình. Trước mắt tôi là 1 mâm cơm cho chó ăn đúng nghĩa. Tôi buộc miệng nói
-chỉ có 1 cục mở và miếng thịt nhỏ mà mày định nghĩa nó là sườn ram,1 bát nước có 3 cục đu đủ mà mày miêu tả nó là canh đu đủ.
Tôi súyt trào bọt mép lăn đùng ra giữa nhà mà chết.đầu tôi bóc khối lên. Tôi nhìn em. Và em nhìn tôi miệng thì k ngớt cười. em cười quằng quại trên giường, có lẽ nãy giờ em nhìn dõi theo hành động của tôi.tôi tức điên lên.
– mày cho tao ăn những thứ này à.
Tức quá hóa lú..tôi tung cước đá bay tô canh trước mặt em. em đang cười thì xụ mặt lại. Hầm hầm em đứng dậy tiến về phía tôi.
– Đm mày tỏ ra hành động gì thế. Tao đùa có chút mày làm thế à. Đồ ăn tao còn chừa trong bếp kìa. Mày có cần thiết đối xử với 1 đứa con gái vậy k?
Lúc này em đã chảy nước mắt và quát tôi. Hàng xóm cũng chạy qua xem. Quay ra cữa thì có cả thằng Phát và Tài đang cầm tô cơm vừa ăn vừa xem (con lạy 2 cha nhìu chuyện) Chả biết nói gì luôn. Cái đói đánh mất cái khôn. Tôi đã hành động như 1 thằng đần độn. Và lần đầu tiên tôi thấy em khóc. Em khóc nhưng vẫn tỉnh bơ. Mặt k tỏ ra vẻ mếu máo chỉ có đôi khi em lấy tay lên lau nước mắt và nhìn tôi như muốn nuốt tôi vào bụng xong em tiêu tan tôi rồi ỉa ra phân mà thôi.
Em quay sang bên ngoài cửa nhìn 1 số người đang chỉ trỏ vào phòng. Em quát:
– nhìn gì, chỉ cái gì? Cút..cút hết
– mày nữa cút luôn cho tao
Quay sang tôi em quát và nước mắt k ngừng rơi. Tôi chỉ thốt ra 3 từ ” xin lỗi nha” rồi thất thần bước ra khỏi phòng. Về phòng tôi nằm vắt tay lên trán suy nghĩ về hành động của mình. Tôi thấy mình tệ quá. Dù sao em cũng là con gái mà. Tôi làm vậy quả thật cực kì quá đáng . 1 cảm giác thổ thẹn tồn tại trong tôi lúc bấy giờ. Tôi cứ nghĩ tới khuôn mặt nước mắt đầm đìa của em là tôi chỉ muốn khóc theo thôi. Tôi suy nghĩ bày mưa tính kế sang xin lỗi em.
Miên man thì cũng tới giờ đi làm. Tôi đành vắt xe ra mà phóng đi. Trên đường chạy xe mà tôi chả tập trung đc. Vài lần vượt đèn đỏ và súyt tông chó. Tới chổ làm tôi ngồi mặt buồn xo nhìn ra ngoài đường.
Bíp bíp..có tn của T tới
– Quang đang làm gì đó. Hôm nay k nt cho tui hỡ hic hic
Tôi chả có hứng mà nt bóc phét với T nữa. Nhưng cũng cố nt lại
– tui đang làm. Đt hết pin rồi. Có gì nt sau
– ừm hic
Tôi nhét đt vào túi chán nản nhìn ra ngoài. Xong việc tôi nhanh chóng phi về phòng. Trên đường về tôi có ghé qua tiệm bán kem mua cho em 3 hủ kem. Định bụng là sẽ xin lỗi em về vụ hồi trưa. Về tới phòng tôi nhanh chóng ghé qua phòng em. Nhưng em k có ở đó. Ổ khóa to đùng nằm bên ngoài. Căn phòng tối thui thùi lùi như cục cứt chó. Chán nản tôi quay xe về phòng mở cửa lao vào phòng nằm đợi em về. Tận 11h vẫn k thấy em về. Có lẽ nào em chuyển trọ luôn sau vụ này. Hay em đi tự tử rồi. Gạt phăng cái suy nghĩ đó qua 1 bên và tôi đi ngủ lấy sức mai đi học. Có lẽ em chỉ đi đâu đó thôi. Chắc ai đó sẽ về mà đúng không Sơn Thùng Ôm Ti Vi.
Sáng hôm sau tôi uễ oải ngồi dậy vươn vai cho cẹc dài. Nhìn lại 3 hủ kem trên bàn thì nó tan ra thành cháo cmnr. Lát ghé chợ mua cái đùi gà kèm theo vài cộng rau da^ʍ nữa ăn ngon lành thôi. Đùa chứ tôi đem sang phòng chủ nhà trọ gửi nhờ bác vào tủ lạnh cho nó đặc lát trưa về đem qua cho em. Nhắc tới em mới nhớ. K biết em về chưa nhỉ. Chạy sang phòng em thì cửa chốt then gài. Em đi đâu nhỉ.Sơn Tùng ơi. Có chắc là ai đó sẽ về ko, sao nghe im lặng thế – LK
Chán nản tôi chả thèm lăng nách mà đi học luôn. Đã thế hôm nay bố cho cả lớp tẩm bổ lỗ mũi…vô lớp giờ học mác.Lên Nin. T cứ quay xuống bắt chuyện với tôi nhưng tôi còn cảm hứng đâu chứ..
– Quang ơi giá trị thặng dư là sao đấy
– thặng dư là rặn nhìu quá nó sẽ dư ra 1 ít. Người ta gọi đó là triệu chứng của người bị bệnh trĩ
– Quang ơi vậy thuyết tiến hóa là gì
– là xã hội càng tiên tiến thì con người k còn lo sợ các bệnh về tiêu hóa như: ỉa chãy, táo bón.v.v
– Quang hôm nay lạ nhỉ. Có chuyện buồn hả.
– k có gì đâu T. Tui thấy hơi mệt trong người thôi..
Cuối cùng buổi học cũng trôi qua chậm chạp như rùa bò. Tôi nhanh chóng ra nhà xe phi xe về phòng với hi vọng là em sẽ có ở phòng. Tôi hứa là sẽ cho em đánh đập tôi thoả thích luôn.
Về tới phòng. Tôi nhanh chống thay đồ ra. Định chạy sang phòng em thì có 2 chiếc xe máy chạy vô…
Đúng rồi là em kìa..em mang balô trên lưng có lẽ cũng vừa đi học về. Tôi vui mừng thầm. Nhưng nhìn sau em thì còn 1 chiếc xe nữa.1 tên đánh tôi chở theo 1 người nữa chạy sau em. Em nhìn tôi với ánh mắt khó hỉu. Ánh mắt k có sự hờn dõi dành cho tôi…
– Nó đó anh Hải. Thằng này lần trước bị tụi em đánh nên nó thù dai nên sang ăn hϊếp bé Hương đó
Nói xong 2 anh thanh niên lao về phía tôi. Tôi thấy là biết có biến.Nên nhanh chân chạy hướng ra đường đằng sau tôi vọng theo tiếng chữi rủa và tiếng em nói theo:
– dm thằng chó mày đứng lại
– đoumá thằng chó. Chạy hả mạy
– anh Hải…đừng mà…huhu…đừng đánh mà.
Chạy đc 1 đoạn. hiện tôi vẫn đang giữ khoảng cách an toàn với 2 anh. Chợt có chiếc sirus vang lên và chạy lên trước tôi. Nhìn sang thì trước mắt tôi là em vẫn gương mặt lạnh lùng có pha chút sợ hãi. Bỏ mẹ rồi. Thằng anh và thằng đệ đuổi theo phía sau. Còn con em thì chạy xe trặn đầu. Quả tôi sẽ đc đi xe rồng. Chợt em quát tôi
– lên xe nhanh
– ờ ờ
Tôi k chần chừ thêm vừa chạy vừa canh đà phóng lên xe 1 cách chính xác k là dập nhân sâm ngàn năm.lạ thật sao em giúp tôi nhỉ. Em phóng xe chạy thật nhanh bỏ lại thằng anh và thằng đệ, khệ nệ chạy theo sau. Chạy đc khúc em dừng xe tại Kênh Thị Nghè.. Tôi quay sang nhìn em bằng ánh mắt cảm kích như kỉu em là supermen
– sao bà cứu tôi
– hừ.
– tôi có lỗi với bà mà. Sao bà giúp tôi
– (Lườm)
– sao bà im vậy
– chết đi..
Em hét lên xong tung cước đạp tôi nhào cổ xuống kênh ( em dừng xe ngay chỗ có bục thang đi xuống nên k có rào chắn.) tôi thì chả biết bơi nên cứ hốt hoảng huơ tay lung tung. Uống vài ngụm nước thì cũng có người cứu tôi. Mỡ mắt ra trước mắt tôi là em đang đặt tay lên ngực tôi ép xuống. Xung quanh thì có vài người chạy lại xem. Tôi choáng váng chả biết trời trăng gì. Chỉ biết là tôi còn sống. Tôi bắt đầu ho sặc sụa phun ra những ngụm nước tinh khiết hàng triệu vi khuẩn của con kênh mang lại. Toàn thân tôi như con chuột lột. Cảm thấy tởm bản thân mình. Dơ dái hết sức. Quay sang em tôi nhìn em và nói:
– cho tui xin lỗi mà. Đừng như thế nữa
Tôi nói với vẽ mặt thảm thương hi vọng là em sẽ tha thứ, và chở tôi về.
– .tạm tha. Giờ đi về.
– ừa. Cám ơn.
Em lườm tôi còn tôi thì ráng rặn ra 1 nụ cười cho có cảm tình với người nhìn. Trên đường về tôi hỏi em
– lúc nãy ai cứu tui dạ
– Tui
– vậy lí do lúc kia kìa bà cứu tôi
– Là do tui méc anh tôi là anh ăn hϊếp tôi. Thế nhưng lúc nãy thấy khuôn mặt đáng thương của ông tui có tí lương thiện nên giúp
– thế à. Cám ơn
– cũng biết nói cám ơn à
– dễ mà. Cờ am cam sắc cám. Ơ nờ ơn. Cám ơn.
– haha.khùng. Nhìu lúc tao thấy mày như bị khùng
– lúc mày tao, lúc tui ông bà..xưng hô cái bô gì ngộ
– im nha. Về bộ hén