Vô Vọng Chi Tai [Bác Chiến]

6.21/10 trên tổng số 19 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
-Edit: bjyxszdddddd -Song cảnh sát AU, cưỡi, một chút angry s.e.x, một chút trói tay. -Bản dịch không đảm bảo đúng 100%.
Xem Thêm

"Hơn nữa em sớm đã không còn là bạn nhỏ nữa, vết thương nhỏ này chẳng tính là cái gì cả."

Cậu trộm liếc sang người bên cạnh sắc mặt vẫn đang không tốt, dứt khoát dựa vào tư thế thuận lợi đem cả người Tiêu Chiến đều bọc vào trong ngực mình. Cậu dùng trán mình áp lên trán anh, cánh tay vươn dài tựa như sợi dây thừng dẻo dai, muốn đem Tiêu Chiến quấn lại thành mấy vòng mới chịu ngừng lại. Hơi thở Tiêu Chiến vấn vít trên gò má cậu, xung quanh đều vắng lặng tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng hô hấp thật dài của Tiêu Chiến, đó là thanh âm mà Vương Nhất Bác thích nghe nhất, là thanh âm mà Vương Nhất Bác luôn hi vọng ngày ngày đều để nó ru cậu vào giấc ngủ.

Sợi dây luôn căng chặt trong lòng Vương Nhất Bác rốt cuộc đã được nới lỏng xuống, đây là lần đầu tiên trong mấy tháng vừa qua cậu cảm nhận được trái tim mình có cảm giác an toàn. Lữ khách lạc lối cuối cùng đã tìm ra được đường về nhà. Cậu biết Tiêu Chiến cũng cảm thấy vậy.

"Người đàn ông của anh rất lợi hại đó." Ngữ khí Vương Nhất Bác cố ý mang theo chút gợϊ ȶìиᏂ, đó là giọng điệu độc nhất chỉ thuộc về người trẻ tuổi, tùy hứng bao dung cùng kiêu ngạo phơi bày, "cho dù là ở khía cạnh nào cũng rất lợi hại, sẽ không để anh mất mặt."

Mức độ nắm bắt vừa chuẩn xác, bảy phần cười đùa ba phần diễn kịch, cấu thành mười phần thư giãn cảm xúc, mục đích chủ yếu để đánh tan lo lắng trong lòng Tiêu Chiến, nhưng cũng không thiếu đi chút ý nghĩa ám chỉ tình sắc.

Mấy lời này nói ra thì hơi quá mức, vào ngày bình thường Tiêu Chiến khẳng định đã động thủ đấm cậu vài nhát rồi. Chỉ là chuyện này nếu có thể giấu đi đương nhiên là tốt nhất, giấu không được cũng chỉ đành giả điên giả ngốc chuyển chủ đề, đánh lạc hướng sự chú ý của anh, tốt xấu gì cũng đã tĩnh dưỡng mấy tháng trời, khỏi được phần lớn rồi, cậu không muốn Tiêu Chiến lại vì cậu mà lo trước sợ sau. Huống hồ dáng vẻ Tiêu Chiến đỏ mặt lên rất dễ nhìn, lúc tươi cười khóe mắt chân mày như ôm ấp làn gió nhẹ, ngũ quan đều bị thổi thành đóa da^ʍ bụt xinh đẹp nhu tình nhất, nhẹ nhàng đong đưa trong ngày xuân tháng ba, Vương Nhất Bác luôn nhịn không nổi mà đi trêu chọc anh.

Chỉ là lần này không có lấy nửa phần giống với trong tưởng tưởng của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến vẫn sững sờ, tựa như nghe mãi cũng không hiểu nổi ý tứ của Vương Nhất Bác, anh dời mắt, trên dưới đánh giá Vương Nhất Bác một vòng. Trong đôi mắt anh cất giấu cả biển cả, sâu thẳm nhuộm ướt từng đám mây xám xịt vần vũ trước khi giông bão kéo tới, nặng nề tới nỗi khiến người ta không cách nào chịu đựng nổi.

Một chốc sau Tiêu Chiến mới khẽ cười lên, dường như là tức đến bật cười, từng con chữ rít qua kẽ răng như vỡ vụn: "Vương Nhất Bác, em thật sự quá có tiền đồ rồi đấy."

-

Cuối cùng, tay Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kìm lại trói lên đầu giường, dùng chiếc cà vạt mà Vương Nhất Bác yêu thích nhất, thắt một nút chết thật xinh đẹp.

Đúng là Vương Nhất Bác có một lưỡi dao găm luôn giấu trong tay áo, nhưng chiếc cà vạt này là món quà tốt nghiệp mà Tiêu Chiến tặng cậu vào đầu năm nay, cậu coi như bảo bối đặt trên đầu quả tim lâu vậy rồi, rất không nỡ. Huống hồ lần này trong thâm tâm cậu biết rằng Tiêu Chiến là thực sự tức giận, tự nhiên cũng không dám tùy ý giải khai nút kết. Vả lại, phản ứng của Tiêu Chiến còn kịch liệt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, khiến người ta không đoán được nông sâu, trên tay Vương Nhất Bác âm thầm sử dụng chút kĩ xảo, ngón tay thon dài mảnh khảnh lặng lẽ quấn quanh dải lụa rủ xuống, bối rối nhường một bước: "Chiến ca, anh thả em ra trước đã nha...anh làm gì vậy?"

Tiêu Chiến không thèm để ý đến cậu. Giờ phút này, người yêu niên trưởng của cậu ánh mắt ngưng tụ, chậm rãi lướt qua một lượt trên thân thể cậu, sau đó quay lưng lại, từ từ cởi ra chiếc áo trên người mình, thuận tay treo nó lên giá mắc áo phía sau cánh cửa phòng ngủ. Làn da Tiêu Chiến như bích ngọc thượng phẩm, cột sống thẳng tắp đĩnh đạc tựa thân trúc, bờ vai nở rộng thon gầy dần xuống theo đường eo lưng, nhìn lên trên chút nữa, hai cánh tay dẻo dai hữu lực, cơ bắp vừa đủ, như dây mây có thể đan bện vào nhau. Trước đây Vương Nhất Bác không ít lần đem chuyện này ra để trêu ghẹo, làm Tiêu Chiến xấu hổ muốn chết, hầu như là những lúc ở trên giường, cậu nhay cắn vành tai Tiêu Chiến, cười nhạo anh giống hệt tiểu cô nương. Tiêu Chiến ở dưới thân cậu thở dốc phát run, răng nanh khảm sâu vào cánh tay, không rõ là vì giận dỗi hay vì động tác không ngừng nghỉ của Vương Nhất Bác trên thân mình.

"Tiêu Chiến, anh..." Vương Nhất Bác ngẩn ra một hồi, kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Ngay sau đó là âm thanh lách cách thanh thúy của khóa thắt lưng, đường eo mượt mà nửa ẩn hiện dưới chiếc quần short, Tiêu Chiến không chần chừ đem nó kéo xuống, đá khỏi thân mình, trấn định tựa như đem khẩu súng trong tay chĩa lên l*иg ngực kẻ địch. Anh lấy ra lọ gel bôi trơn nhỏ không biết đặt ở ngăn nào trên tủ đầu giường, không nói hai lời bóp phần lớn dịch thể ra tay mình. Anh khe khẽ cúi đầu, tựa hồ muốn hít lấy mùi vị của dịch thể đặc quánh trong lòng bàn tay, đuôi mắt phượng khiêu lên độ cong kiều mị, mục quang lại tựa như lưỡi câu ghim chặt vào Vương Nhất Bác. Hô hấp Vương Nhất Bác gần như ngay lập tức trầm xuống.

Trông anh vẫn còn đôi chút rụt rè, nhưng cũng pha trộn một loại hoang tưởng ảo giác bức bách khó chịu, tựa thỏ nhỏ giương nanh múa vuốt, hướng sư tử hùng hổ kéo ra cái miệng như ba cánh hoa chúm chím của mình, nhất định phải phân bua rõ ràng xem răng nanh của ai sắc nhọn hơn. Vành tai anh hơi hồng hồng, cần cổ thiên nga xinh đẹp rướn lên, rèm mi buông rũ run run như cánh quạt, lại vẫn cố chấp duỗi cánh tay mình xuống dưới thân. Anh muốn để bản thân mình tan chảy, biến thành mật đường liễm diễm sóng sánh, tiếng nước khuấy động dính nhớp dần phát ra.

"Tiêu Chiến!" Cho dù Vương Nhất Bác có ngốc nghếch, giờ phút này cũng rõ ràng Tiêu Chiến đang muốn làm cái gì. Gân xanh trên trán cậu như muốn nhảy ra ngoài, tơ máu đỏ ngầu vằn vện trong hốc mắt, muốn áp chế cũng áp không nổi nữa, cà vạt siết chặt hằn lên vài vết thắt hồng rực trên cổ tay. Cậu có chút ác độc mà nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, động tác cắn chặt hàm răng tựa như con sói bị bức ép đến bước đường cùng.

"Hừm, chó con, đây là hình phạt dành cho em." Đôi mắt Tiêu Chiến đã bao phủ một tầng sương mỏng mơ hồ, dưới ánh sáng chiều tà yếu ớt sáng rực khác thường, "hôm nay em không thể động."

Khoảnh khắc Tiêu Chiến chầm chậm ngồi xuống, Vương Nhất Bác cơ hồ lỡ mất cả nhịp thở.

Từ lúc Tiêu Chiến tự mình khuếch trương cậu đã cứng đến phát đau, l*иg ngực như được rót đầy nước biển, âm thanh ù ù vọng lại bên tai khiến cho cả cơ thể cậu choáng váng. Huyết dịch toàn thân cơ hồ đều nghịch lưu chạy ngược vào tim, cơ bắp căng cứng chết lặng, chẳng thể nói nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Chiến ở trước mặt tiến lại càng ngày càng gần, làn da bị tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng hun thành màu hồng nhạt, khóe mắt ngậm xuân ý, lại pha lẫn chút giá lạnh, tựa như một thước phim câm kiểu cũ.

Tiêu Chiến tâm tĩnh, da mặt cũng mỏng, trước nay trong phương diện này đều là vịt chết vẫn mạnh miệng, bình thường chỉ cắn chặt góc chăn kiềm nén thở dốc, bị làm đến ác liệt mới có thể ép ra vài tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, tựa như vuốt mèo mềm mại khẽ quét qua, chọc cho người ta tâm tư ngứa ngáy. Vương Nhất Bác không phải thánh nhân, không cách nào cưỡng lại được người mình yêu sâu đậm đã lâu ở trên thân cầu hoan, từ lúc cậu vừa bước vào cửa đã vui mừng đến mức muốn ôm ấp dây dưa, muốn quấn quít môi lưỡi, cậu muốn ỷ lại bên cạnh Tiêu Chiến, cậu cuối cùng đã có thể dính chặt trên người Tiêu Chiến.

Xa cách lâu như vậy, cậu nhớ Tiêu Chiến đến mức trái tim cũng muốn vỡ thành năm mảnh, mỗi một mảnh đều hận không thể mọc thêm đôi cánh bay về bên cạnh anh. Nhiệm vụ mai phục lần này không hề dễ làm, cơ hồ mỗi ngày đều là liếʍ máu trên lưỡi đao, mục tiêu lại đặc biệt đa nghi, có vài thời điểm nhạy cảm cậu suýt chút nữa đã bị phát hiện, mục tiêu cẩn thận từng li từng tí thăm dò cậu, trên người cậu cũng không thiếu vài vết sẹo lưu lại từ mấy đợt như thế. Mỗi lần đến thời khắc đó cậu đều nhớ tới Tiêu Chiến, nhớ mãi nhớ mãi, dần dần cũng cảm thấy không đến mức quá khó khăn nữa.

Thêm Bình Luận