Hai mươi bảy tết đã bắt đầu bán chợ đêm, nhưng Vô Ưu không bán. 6 giờ chiều cô đã đóng cửa rồi, cùng mẹ và chị, cha cũng ôm em Thành ra nữa, với cả Kim Nhân cùng Khánh Vân cùng đi chơi chợ tết. Nông thôn chưa có điện, chứ ở chợ thì từ xưa tới nay đã luôn có. Cả bảy người cùng đi ăn chè, món chè thạch ở chợ này thường tết mới có bán ăn rất ngon. Sau đó thì đi ăn phở, dĩ nhiên là Kim Nhân sẽ trả tiền rồi. Cha cô muốn trả nhưng đã bị Khánh Vân ngăn lại. Hắn rất có tiền cho hắn trả đi!
Tiếp theo, đi dạo chợ mua sắm quần áo, giày dép mọi thứ. Dù trong không gian cô có rất nhiều rồi nhưng cô vẫn thích mua. Hôm nay 27 tết, chợ chưa đông mấy, để ngày mai hoặc mốt sẽ chen chân không lọt. Thôi hôm nay cứ mua thỏa thích đi, ngày mai sẽ chơi hội chợ. Cả nhà bắt đầu chia ra, cha mẹ cùng em Thành đi một hướng, Vô Ưu, chị Linh cùng Kim Nhân, Khánh Vân đi một hướng. Năm nay có Kim Nhân, Khánh Vân trông chừng hai chị em Vô Ưu, cha mẹ cô cũng an tâm. Hẹn gặp nhau tại cửa hàng rau quả của chú Kim Nhân, chính xác là của Vô Ưu.
Vì sao phải chia ra, bởi Vô Ưu muốn mua rất nhiều đồ, mà có cha mẹ đi theo sẽ ngăn ngăn cản cản, cho Kim Nhân hay Khánh Vân trả tiền thì lại không chịu. Chị Linh thì dễ lừa hơn sẽ không hỏi. Cô bắt đầu càng quét từ đầu đến cuối chợ. Đầu tiên mua quần áo cho cả nhà, rồi tới giày dép mủ nón, mua cặp mới cho chị Linh nữa. Mua dây nịch cho cha, mua kẹp tóc cho mẹ. Mua đồ cột tóc cho hai chị em, có cả kẹp lược cài, gương nhỏ, lượt nhỏ đáng yêu vô cùng. Cô như biến thành bé gái thật vậy. Dĩ nhiên, mấy món đồ này đều do Kim Nhân cùng Khánh Vân xách. Có chị Linh ở đây cô cũng không tiện bỏ không gian.
Thấy chị Linh ngắm mãi bộ trang sức pha lê trong tiệm bạc, cô cũng bảo Kim Nhân vô mua cho chị. Thật ra, trong không gian trang sức, đá quý cũng có rất nhiều nhưng cũng không tiện đem ra, đợi lớn một chút đem ra cũng không muộn. Bộ trang sức gồm vòng cổ, vòng tay cùng bông tay dành cho bé gái đeo cũng rất thích hợp. Con gái luôn thích những thứ lấp lánh. Cô cũng mua cho em Thành một chiếc vòng tay bằng bạc, con nít đeo rất dễ thương.
Chị Linh nhận được món mình thích, tươi cười sáng lạng ôm mãi không buông, hỏi Vô Ưu.
- U U có muốn đeo không? Hai chúng ta chia ra mỗi người đeo một ngày.
Vô Ưu tươi cười lắc đầu.
- Em không đeo đâu. Em không thích!
Chị Linh tò mò hỏi. Cũng là điều mà Kim Nhân và Khánh Vân muốn hỏi.
- Sao em lại không thích nó đẹp mà?
- Em thích kim cương hơn. Chừng nào có kim cương em sẽ đeo!
Đúng là Vô Ưu rất thích kim cương nha, trong không gian của cô cũng không có kim cương đâu. Hai người Kim Nhân và Khánh Vân thì nghiền ngẫm nghĩ gì thì họ mới biết thôi. Cô dạo một chút nữa coi có gì chị Linh muốn mua nữa không, rồi đi đến chổ hẹn với cha mẹ rồi cùng nhau ra về. Trong khi đi chợ cũng gặp không ít bạn học và mấy đứa hàng xóm, cô cũng chào hỏi và sẵn sàng cho mỗi người một viên kẹo singum thổi bong bóng chơi.
Hôm sau 28 tết, sáng Kim Nhân đến đón chị Linh và cô ra chợ. Mẹ thì đến một hai giờ chiều mới ra, lúc đó chú bán hàng cũng ra về. Ở tầng hai có phòng ngủ nên chị Linh có buồn ngủ sẽ lên đó ngủ, ăn cơm thì có quán cơm cạnh bên không phải lo. Tầng một cô cũng đã chất đầy hàng hết rồi. Cô cũng bán đến 6 giờ đóng cửa đi chơi. Cũng như hôm qua, cha cũng sẽ ôm em Thành ra, nhưng hôm nay không đi mua sắm nữa vì chắc chắn chen không lọt, với lại những gì cần mua cũng đã mua hết rồi. Hôm nay, mọi người sẽ đi chơi hội chợ.
Hội chợ có gì nào? Ném phi tiêu, bắn súng, câu cá nhận quà, chuột bọ, ném bóng, kêu lô tô, có cả chụp hình nữa. Sau này, hội chợ như vầy thường xuyên sẽ có nhưng vào thời gian này, chỉ có tết mới có thôi nên rất thu hút người chơi.
Đầu tiên, cha dẫn cả nhà đi chụp hình. Ảnh thì không lấy liền được đâu, phải đợi qua tết người ta mới đưa. Mà chú này cũng rất quen nga, là thợ chụp hình năm nào mùng một, mùng hai mùng ba cũng đi đến các nhà trong xóm, xem ai muốn chụp hình không, chụp lấy cảnh tại nhà luôn. Nên hầu như không người nào trong xóm mà chú không biết. Vài chục năm sau, di động, máy tính bảng phát triển cũng không còn ai đi như vậy nữa. Chỉ còn đi chụp đám cưới thôi.
Cha kêu chụp cả gia đình một tấm, cả gia đình cùng hai người Kim Nhân Khánh Vân một tấm. Rồi chụp cha mẹ, ba chị em chung, ba chị em mỗi người một tấm. Ba chị em có cả Kim Nhân Khánh Vân, Kim Nhân Khánh Vân cùng Vô Ưu, Kim Nhân cùng Vô Ưu, Khánh Vân cùng Vô Ưu. Vô Ưu cũng kêu hai người họ chụp chung một tấm nhưng chém chết họ cũng không chịu. Lý do sứt sẹo là, Kim Nhân chỉ Khánh Vân nói.
- Con nhỏ này đỏ lòm sẽ bị cháy hình.
Khánh Vân cũng chỉ Kim Nhân nói.
- Thằng mắm này đen thui sẽ bị tối ảnh.
Xong rồi, kênh lẫn nhau rồi "hứ" quay mặt đi không ai nhìn ai. Trong mắt mọi người chỉ là anh em khắc khẩu cũng vui vui. Kỳ thật, khi ở bên cạnh Vô Ưu họ mới chung sống hòa bình thôi, chứ nếu vắng mặt Vô Ưu là sẽ như nước với lửa. Nhưng thường chỉ là đấu võ mòm hoặc thi mắt chứ ít đánh nhau, có đánh cũng không bao giờ làm tổn thương đối phương. Mà cả hai cũng ngang tài ngang sức, cũng không ai làm tổn thương ai được. Họ cũng cảm thấy thú vị khi có một đối thủ để đề cao năng lực cũng tốt.
Tiếp theo đến chơi trò chơi, đầu tiên là ném phi tiêu. Kim Nhân mua cho chị Linh và Vô Ưu mỗi người mười cây. Kim Nhân và Khánh Vân sẽ không ném thậm chí cả cha Vô Ưu cũng vậy. Ba người họ mà ném có nước người ta dẹp sạp luôn. Có lẽ chị Linh không biết nhưng kiếp trước Vô Ưu đã từng chứng kiến cha dùng cành cây khô mà phóng chết con rắn hổ rồi. Lần đó, Vô Ưu đứng ở bụi tre chơi, không để ý thấy một con rắn đang bò tới gần, con rắn định cắn cô thì cha cô phát hiện, kịp thời chụp cành cây phóng một phát chết tươi. Lần đó, cô hễ thấy rắn là rất sợ, thậm chí cái gì giống rắn cũng sợ.
Vô Ưu cũng không ném bởi cô cũng có bãn lĩnh mà, võ công cha dạy ở kiếp trước cùng với mấy lần xuyên không thê thảm, cũng đủ cho cô cho sạp ném phi tiêu này dẹp rồi, có đâu mà ném nữa. Chỉ có chị Linh ném thôi. Chị Linh ném hết mớ phi tiêu trong tay cũng không trúng vào ô có quà, Vô Ưu đưa cho mấy cây nữa cũng không ném trúng, không khỏi thất vọng. Vô Ưu thấy chị thích con gấu bông nhỏ đó, cố gắng ném mãi vào ô đó mà không được. Không muốn chị thất vọng, cô đành ra tay. Cô không ném từng cây, mà ném hết một lượt ba cây trong tay. Có một cây trúng thôi hai cây khác, một cây trúng ô trống, một cây rơi xuống. Trong mắt người ngoài cô là ăn may, nhưng trong mắt những người có nghề thì chính là bãn lĩnh.
Kim Nhân không ngạc nhiên mấy vì hắn cũng biết khả năng của cô. Khánh Vân thì chưa thấy cô thể hiện bao giờ nên dựng ngón tay cái lên khen ngợi. Cha Vô Ưu nhíu nhíu mày nhìn nhìn cô, nhưng khi nhìn biểu hiện của Kim Nhân và Khánh Vân ông chợt nghĩ ra điều gì đó nên cũng tươi cười khen. Vậy là cuối cùng, chị Linh cũng có con gấu bông mình thích, mặc dù không phải cô bé tự tay có được nhưng Vô Ưu đưa cho cô bé cũng rất vui.
Mấy sạp khác cũng tương tự như vậy, chỉ cho chị Linh chơi, mọi người cùng Vô Ưu cũng chỉ phụ họa. Chỉ khi nào chị Linh hoặc em Thành thích món nào, mà chị Linh không lấy được mới đến Vô Ưu, Kim Nhân, Khánh Vân hoặc cha ra tay. Nhưng cũng không hoàn toàn là Vô Ưu không thích món nào. Cô thích con gấu to đùng ở quầy bắn súng, chị Linh, em Thành tuy đã có nhiều đồ chơi nhưng cũng vẫn thích. Vậy là cả ba người Kim Nhân. Khánh Vân cùng cha ra tay thôi. Của cha thì cho Vô Ưu, Kim Nhân thì cho chị Linh Khánh Vân thì cho em Thành. Khi họ quay đi, Khánh Vân sẽ quay lại cho tiền thêm cho chủ quầy hàng. Người ta cũng kiếm cơm mà, ăn hết của người ta sao được.