Địa điểm lần này xuyên qua rất trống trải, ánh sáng mờ nhạt, rõ ràng là ban ngày, lại không nhìn thấy mặt trời.
Xung quanh không có nước, là một mảnh đất xốp, cách đó không xa có một tòa nhà nhỏ rường cột chạm trổ, trên bảng hiệu viết bốn chữ “Bên trong có kho báu”.
Thật khó để không bị cám dỗ bởi biển chỉ đường tới kho báu đơn giản và thô thiển này.
Văn Tiêu hưng phấn đến duỗi thẳng tay chân, cử động tứ chi có chút xa lạ, chạy về phía tòa nhà nhỏ.
Cửa tòa nhà nhỏ hé mở, Văn Tiêu đẩy ra, vừa đi vào vừa quan sát xung quanh.
Cảnh tượng xuyên qua lần này vẫn là cổ đại, trong sảnh chính của tòa nhà nhỏ có viết tám chữ " Ăn miếng trả miếng, ăn mắt trả mắt", hai bên là những giá sách cổ kính đặt đủ loại đồ vật, có vũ khí như đao kiếm, cũng có đồ trang trí nhỏ như tượng Quan Âm.
Văn Tiêu liếc mắt một cái đã chú ý vào một thứ trong đó, một con cóc chiêu tài Đế Vương Lục Phỉ Thúy toàn thân màu xanh biếc.
Con cóc này thoạt nhìn rất quen mắt, Văn Tiêu cầm lên quan sát một hồi, cuối cùng cũng phát hiện ra quen mắt ở đâu.
Cái này giống 7, 8 phần với người ếch nổi tiếng trên mạng!
Trên bệ cóc phỉ thúy có đồng tiền vàng, Văn Tiêu lại gần cắn.
A đù, là vàng ròng!
Thẩm mỹ của thế giới này đã đã tiến bộ đến thế rồi sao?
Văn Tiêu vô cùng khϊếp sợ, ôm chặt cóc, thứ này thoạt nhìn rất thân thiết, mang đi làm đồ lưu niệm cũng không tồi.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh quay đầu lại nhìn, hô hấp trì trệ.
Mẹ kiếp, con quỷ này sao lại xuyên qua cùng anh thế?
Khuôn mặt đẫm máu này, hóa thành tro Văn Tiêu cũng sẽ không quên, đây là con ma nước thiếu chút nữa làm thắt lưng anh bị gãy.
Máu trên mặt “ma nước” đã được lau sạch, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp, trên trán có một vết thương, máu chảy xuống phía dưới, trông đẹp đến lạ thường.
Trong lúc Văn Tiêu sợ hãi, lại nhịn không được thưởng thức.
Thật là một con ma nước xinh đẹp, đẹp hơn bất cứ ai anh từng thấy, ở thời hiện đại, với bộ dạng này, y nhất định sẽ bị người tìm kiếm nhân tài phát hiện, sau khi ra mắt, chỉ dựa vào mặt cũng có thể nổi tiếng khắp nơi.
Con “ma nước” loạng choạng bước tới, máu từ vết thương trên trán rỉ ra, những hạt máu đỏ tươi treo trên lông mi, rơi xuống khóe mắt, tạo thành một nốt ruồi đỏ.
Yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết vì mê hoặc người, đều sẽ trang điểm cho mình trở nên vô cùng xinh đẹp.
Người xưa quả thật không lừa mình.
Văn Tiêu lùi lại vài bước, trong lòng đọc thuộc lòng giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, anh giơ tay lên bảo vệ ngực mình, cảnh cáo: “Đứng lại, cậu đừng qua đây! Tôi còn chưa thi đại học, là đóa hoa của tổ quốc, nếu cậu ra tay với tôi, sẽ bị vầng hào quang của xã hội chủ nghĩa chiếu đến hồn phi phách tán.”
“Là anh, thì ra là anh!”
Đậu má, bớ người ta quỷ biết nói tiếng người!
“Cuối cùng tôi cũng tìm được anh!”
Mắt thấy con quỷ này nhào về phía mình, vẻ mặt dữ tợn, trong lòng Văn Tiêu sợ hãi, nhịn đau ném cóc phỉ thúy quý giá qua, quay đầu bỏ chạy.
Cứu với!
Tuy rằng anh đã từng đọc ba nghìn cuốn tiểu thuyết, nhưng anh chưa từng nghe nói nhân vật chính vừa lên đài đã bị quỷ truy đuổi, trong đầu Văn Tiêu loạn thành một nồi cháo, anh không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ lần này anh lại lấy được kịch bản bia đỡ đạn?
Phía sau vang lên một tiếng "bụp", có thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất.
Văn Tiêu nhanh chóng xoay người nhìn thoáng qua: "ma nước” ngã trên mặt đất, cóc phỉ thúy vỡ thành tro bụi, hạt phỉ thúy xanh biếc rơi lả tả đầy đất, bị ánh nắng ảm đạm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lóe ra ánh sáng trong suốt.
Đó là cái gì vậy?
Văn Tiêu dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm cái bóng dưới thân “ma nước”.
Ma cũng có bóng sao?
“Cuối cùng cũng có người đã vượt qua bài kiểm tra của ta!”
Một người đàn ông mặc áo choàng đen, đầu đội kim quan từ trên trời giáng xuống, anh ta có một đôi mắt quyến rũ, khen ngợi gật gật đầu: “Ngươi không bị tiền tài và sắc đẹp cám dỗ, lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn diệt trừ chướng ngại vật trên đường đi, lòng của ngươi còn lạnh hơn hàn đàm dưới tảng đá nhiều, ngươi – chính là đệ tử mà ta muốn tìm!”