Xe Maglev đường nét mượt mà chạy nhanh trên đường phố, đèn neon của con phố xuyên qua lớp kính chiếu lên mặt Cố Tử An, ánh sáng và bóng tối luân phiên thay đổi càng tôn lên sự lập thể của ngũ quan. Cố Tử An nhìn như bình thản nhưng trong lòng đã cuống cuồng quay mòng mòng: nói chuyện! Nói chuyện đi Cố Tử An! Lên, đừng sợ. Mở miệng mấy lần, môi không ngừng mấp máy song sau cùng vẫn thất bại. Cuối cùng, Cố Tử An đã xây dựng tâm lý xong há miệng, nói được rồi!
"Bây giờ chúng ta đến nhà hàng ạ?"
"Ừm."
Đối thoại lần đầu tiên kết thúc.
Nhất thời Cố Tử An xấu hổ đến mức hận không thể nổ tung ngay tại chỗ, aaaaa, đồ ngu! Xem tui đã hỏi câu hỏi thiểu năng gì nè, tui chết đây, thật sự, hết cứu nổi rồi huhuhu.
Cho đến khi xe Maglev vững vàng dừng ở cửa nhà hàng, Cố Tử An vẫn mang dáng vẻ suy sụp thế giới hủy diệt đi. Mang máng nghe thấy một tiếng "đến rồi" mát lạnh mới lén lút cất khuôn mặt khổ qua già lại.
Bò ơi dũng cảm, không sợ khó khăn. Thầm cổ vũ bản thân, Cố Tử An đơn phương tuyên bố cuộc nói chuyện xấu hổ trong xe không tồn tại.
Hùng dũng hiên ngang đi vào trong, trong lòng tính toán nhất định phải giúp Thẩm Mặc kéo ghế, làm ấm cốc, gắp thức ăn, hỏi han ân cần.
"Cửa". Theo tiếng nhắc nhở, Cố Tử An cảm thấy cánh tay mình bị kéo, đứng vững nhìn lại, cách khuôn mặt đẹp trai của cậu mười centimet có một tấm cửa kính được lau sáng loáng, ngại ngùng liếʍ môi, nhìn Thẩm Mặc với vẻ xin lỗi. Nhìn từ góc độ của Thẩm Mặc rất giống cún con làm sai trong nhà, anh cười khẽ, dứt khoát dùng thư thế này che chở Cố Tử An đến phòng riêng.
Kể từ lúc nghe thấy tiếng cười khẽ, Cố Tử An liền thấy choáng váng, mặc dù cách lớp vải nhưng cậu vẫn cảm nhận được độ ấm bỏng người nơi lòng bàn tay Thẩm Mặc, thiêu đốt toàn thân cậu bứt rứt, sau khi đến gần, hương bạc hà cũng nồng hơn, nhẹ nhàng lành lạnh, cực kỳ phê.
Cố Tử An gần như là bay đến phòng riêng, đỏ mặt được dắt vào như cô vợ nhỏ dưới ánh mắt ngạc nhiên của phụ huynh hai nhà, đến khi cậu hoàn hồn, cậu đã bị Thẩm Mặc đặt yên lên ghế.
Đệt! Sơ ý rồi, lại được săn sóc nữa.
Ba Cố nhìn cậu con trai sắc xuân phơi phới, thì thầm với vợ: "Hồi đó em sinh Alpha mà nhỉ?"
Mẹ Cố: "Hình như, có lẽ, có thể, chắc vậy?"
Hai vợ chồng nhìn nhau, vẻ mặt đều như thấy ma, may mà là người từng thấy qua sóng to gió lớn, hai người nhanh chóng bình tĩnh lại, liên tục chào hàng đứa con trai nom không mấy bình thường.
"Chà, là Tiểu Cố đúng không, tuấn tú thật đấy."
"Haizz, đây có là gì, Thẩm Mặc mới đẹp trai hơn."
Ba mẹ hai bên tôi tới bà lui, hừng hực khí thế, lúc nhắc đến mình Cố Tử An hay gật đầu mỉm cười, người tí hon trong lòng đang gào thét: Gắp thức ăn! Gắp thức ăn đi! Tự nhiên vào, hào phóng vào, gắp! Gắp cái há cảo kia.
Cậu mới cầm đũa lên, một cái cái há cảo xinh xắn đã đặt vào dĩa trước mặt, nhìn theo đôi đũa, là một bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng, chủ nhân của bàn tay ấy dưới ánh đèn chiếu rọi vô cùng dịu dàng, tựa như thêm filter softlight.
"Sao vậy? Không thích?" Thẩm Mặc nhướng mày, chứa một chút tà khí.
"Không, em rất thích." Trong đầu Cố Tử An chiêng trống vang trời, từ ngày hôm nay, món tui thích ăn nhất là há cảo! Há cảo vạn tuế!
Há cảo trong dĩa sứ sao mà trông cưng thế, vỏ ngoài đáng yêu đàn hồi, nếp gấp khéo léo, độ cong hoàn mỹ. Của vợ cho! Không nỡ ăn, có thể mang về cất không. Cố Tử An thầm gảy bàn tính.
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cố Tử An, Thẩm Mặc bèn gắp há cảo đến bên môi Cố Tử An, Cố Tử An há miệng theo thói quen, vị tươi ngon theo động tác nhai bùng nổ ở đầu lưỡi, sau đó lôi cuốn cả khoang miệng, chiếm đoạt tất cả vị giác như gió lốc.
Ba mẹ hai bên đang thảo luận xung quanh tức thì im lặng, thậm chí quay đầu qua: ồ hố, ship rồi!
"Tiểu Cố à, hai tụi con vẫn chưa định xưng hô phải không?" Mẹ Thẩm cười tít mắt hỏi.
"Chưa ạ." Cố Tử An lưu luyến nuốt há cảo, nghĩ đến việc có thể xảy ra tiếp theo, ngượng ngùng gãi bên mặt.
"Chi bằng quyết định bây giờ? Chúng ta có thể tư vấn cho, con thấy thế nào Thẩm Mặc?" Mẹ Cố và mẹ Thẩm nhìn nhau, cũng góp chuyện.
"Vâng, được ạ."
"Không thì em yêu? Cục cưng? Bé cưng?"
"Tôi thấy bạn trai, chồng, vợ cũng không tệ."
Mẹ Cố mẹ Thẩm sôi nổi đưa ra ý kiến, càng nói càng thích chí, mắt sáng lấp lánh, hớn hở chèo CP.
"Cái này thân mật quá." Cố Tử An lộ vẻ lúng túng, nhưng trong lòng hết sức mong đợi, mau! Bác bỏ lời con đi, bé cưng, vợ con thích hết!
"Chúng ta vẫn nên gọi tên trước đi, Tử An?" Cuối cùng Thẩm Mặc gõ bàn, thử gọi tên Cố Tử An.
"Vâng, anh Thẩm Mặc."
Thẩm Mặc gật đầu hài lòng, nhìn đầu Cố Tử An không nhịn được vuốt một cái, chất tóc cứng hơn tưởng tượng, châm chích hơi ngứa tay, nhưng sờ thích một cách bất ngờ.
"Wow!" Mẹ Thẩm hóng hớt không kìm được mà wow ra. Quay đầu nhìn mẹ Cố đang cố nhịn, thầm nghĩ: sơ ý rồi, cứ tưởng sẽ cùng wow, xấu hổ ghê.
Cố Tử An giống như chú mèo bị xách gáy, không nhúc nhích, đôi mắt mở to.
Ba Cố rất biết ý đúng lúc lên tiếng: "Chúng ta tan cuộc trước đi, để tụi nhỏ giao lưu nhiều hơn."
Ngay lập tức bốn người vội vàng đi hết, phòng riêng chớp mắt trống trơn, Cố Tử An lại cảm thấy khó thở hơn cả ban đầu, chỉ biết cười ngốc với Thẩm Mặc.
"Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo?" Thẩm Mặc đề nghị.
"Được."
Phố xá bên ngoài sáng rực ánh đèn, vô số người đi đường thong thả đi ngang qua, đôi khi có tiếng hát du dương bay ra từ trong cửa hàng.
Hai người hóng gió, cũng khoan thai cước bộ, đột nhiên Thẩm Mặc dừng chân, "Em đợi anh một lát, anh đi mua đồ."
"Dạ, được." Nhìn Thẩm Mặc cất bước đến gần tiệm thuốc, mặt Cố Tử An đỏ bừng, không phải chứ, không phải như tui nghĩ chứ, thế này có phải nhanh quá rồi không, mặc dù tui cũng không ngại, hề hề.
Trước khi đầu óc của Cố Tử An căng đầy bởi phế liệu màu vàng, một Omega mặt mũi ngọt ngào được người khác vây quanh tiến tới.
"Xin lỗi, có thể xin số liên lạc của anh không?" Giọng của cô cũng như gương mặt, khiến người ta nhớ tới mật đào tươi ngon mọng nước.
"Có chủ rồi." Giọng nói lạnh lùng hơi cao vang lên sau đám đông, Thẩm Mặc đến gần như Moses tách biển, cầm ngón tay bị gai hoa hồng đâm trước đó của Cố Tử An, bắt đầu bôi thuốc như bên cạnh không có ai.
"Sao anh biết trên ngón tay em có vết thương?"
"Lúc em cầm khăn giấy, trên khăn giấy dính máu, liên tưởng đến hoa hồng em mua nên đoán được."
Cố Tử An nhìn khuôn mặt hợp với gu thẩm mỹ của mình ở trước mắt, bất giác thở nhẹ lại, tầm mắt tham lam không hề che giấu dời từ vầng trán đến chóp mũi, rồi lại đến củ môi đầy đặn hơi nhô, trái cổ nhúc nhích lên xuống, nhắm mắt, không ngừng cảnh cáo mình phải rụt rè, không thể làm người ta sợ, phải tiến hành từng bước.
Thời gian bôi thuốc cực kỳ dài trong mắt Cố Tử An kết thúc bằng việc dán một cái băng cá nhân có hình cún con hoạt hình lên đầu ngón tay. Cố Tử An bịn rịn rút ngón tay ra, len lén vuốt ve băng cá nhân vẫn còn vương nhiệt độ cơ thể của đối phương.
"Không còn sớm nữa, anh đưa em về trường nhé." Thẩm Mặc đề nghị, đương nhiên nhận được câu trả lời khẳng định của Cố Tử An ngoan ngoãn 100%.
Không hổ là xe Maglev tiên tiến nhất, trước khi Cố Tử An thành công mở miệng xin số liên lạc đã đến cổng Đại học Q, sau khi nói tạm biệt, cậu ủ rũ bước vào cổng trường, một bước đi ba lần ngoảnh.
Cố Tử An thế này lại làm Thẩm Mặc liên tưởng đến cún con lúc chia tay mình, liệu em ấy có cũng sốt sắng kêu oai oái, hốc mắt ậng nước chăng? Thẩm Mặc xấu xa mà nghĩ.
"Tử An." Thẩm Mặc cất cao giọng gọi, vẫy tay với Cố Tử An, sau khi mượn điện thoại nhập số của mình vào, lúc sửa ghi chú sửa sửa xoá xoá.
"Em phải gọi anh là gì?" Thẩm Mặc huơ điện thoại đã lưu số trong tay.
"Anh... anh Thẩm Mặc." Cố Tử An lắp bắp gọi.
"Cái gì? Anh không nghe thấy." Thẩm Mặc cười nhếch mép.
"Anh Thẩm Mặc!" Cố Tử An mặc kệ mặt mũi gọi to.
Thẩm Mặc cười khẽ, ném điện thoại vào lòng Cố Tử An, ra hiệu gọi điện thoại, "Nhớ phải liên lạc anh." Nói rồi đi một cách hiên ngang.
Cố Tử An ngây ngốc nhìn đèn sau xe biến mất ở góc rẽ giao lộ, mở danh bạ ra nhìn, ghi chú bỗng viết hai chữ "bạn trai" thật to. Cậu không thể tin được dụi dụi mắt, trên mặt cong lên nụ cười xán lạn.