Đúng là xứng đáng với giá tiền, ngồi lên khá thoải mái.
Nguyễn Ân tựa đầu vào ghế, nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài. Cây xanh ở Minh Thành từ trước đến nay rất tốt, hai bên đường rợp bóng cây, tràn ngập mùa xuân. Địa điểm Cục Nội vụ là thành phố cổ Minh Thành, đường sá ở đây không rộng rãi như những quận khác nhưng những cây đại thụ hai bên cành xum xuê gần như đan chéo vào nhau, như tạo thành một mái nhà xanh.
Cô ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trên chóp mũi, không biết trên xe dùng loại dầu thơm nào, mùi rất thơm. Đây là suy nghĩ cuối cùng của Nguyễn Ân trước khi thϊếp đi.
Cố Tư Mặc thấy cô nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ, liền giảm âm lượng nhạc xuống, sau đó đổi thành nhạc êm dịu.
Tốc độ của xe vốn đã không nhanh lại càng chậm hơn, các phương tiện phía sau kiên tục vượt qua họ, Cố Tư Mặc cũng không hề khố chịu.
phía trước còn 60s đền đỏ Cố Tư Mặc dừng xe lại.
Khi rảnh rỗi ,Cố Tư Mặc nhìn sang Nguyễn Ân, khuôn mặt cô nghiêng sang một bên ,chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của cô.
Khóe miệng anh cong lên, trong mắt nhìn Nguyễn Ân với ánh mắt dịu dàng.
Đôi mắt anh di chuyển từ mái tóc đen của Nguyễn Ân đến vàng trán đầy đặn, lông mày cong cong, lông mi dài, sống mũi nhỏ và đôi môi đỏ mọng.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của một cô gái lâu như vậy là thiếu tôn trọng họ, vì vậy anh chỉ có thể liếc nhìn cô vài lần nữa trong lúc cô đang ngủ.
Cố Tư Mặc không biết cô có giấc mơ đẹp gì, nhưng trên môi cô nở nụ cười nhẹ.
Nhưng...đôi mắt đẹp đó luôn có thái độ phòng bị khi nhìn anh, khóe miệng luôn mím lại không vui.
Đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh, xe phía sau không đợi xe phía trước xuất phát mà bấm còi inh ỏi.
Cố Tư Mặc định thần lại, Nguyễn Ân chỉ cau màu không tỉnh lại.
Cố Tư Mặc thở phào nhẹ nhõm ,lái xe đến bệnh viện. Đỗ xe ở bãi đậu xe , anh muốn tiếp tục nhìn cô nhưng không ngờ cô đã bắt đầu tỉnh lại.
"Ưm~"Nguyễn Ân vo thức phát ra âm thanh, mí mắt chậm rãi mở ra, nhìn hoàn cảnh xung quanh cuối cùng cũng thanh tỉnh lại.
"Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Tại sao anh không đánh thức tôi dậy?" Nguyễn Ân hỏi
Giọng nói của Nguyễn Ân có chút giống làm nũng dường như một chiếc lông vũ khẽ vuốt qua tim anh.
Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn: "vừa đúng lúc, tôi vừa mới đến bệnh viện"
Nguyễn Ân vuốt má mình hai cái để tỉnh táo lại. Tối hôm qua cô thức khuya làm bài tập, không ngủ đủ giấc, ngồi trong xe thoải mái như vậy, cô không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, hy vọng tư thế ngủ của mình không quá xấu.
Cố Tư Mặc cảm thấy đau lòng khi trông cô có vẻ mệt mỏi như vậy: "Em không sao chứ?"
Nguyễn Ân sửng sốt một chút, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình có chút kỳ quặc: "không sao". cô vuốt má mình để tỉnh táo chút cũng không dùng nhiều sức.
Nhìn bệnh viện nhiều người qua lại, bất đắc dĩ thở dài, cô không thích bệnh viện.
sau khi gọi điện hỏi bà muốn ăn gì? Nguyễn Ân cùng Cố Tư Mặc cùng đi đến căn tin bệnh viện. Cô cũng không ngờ rằng vị Chủ tịch đi theo cô mua bữa ăn không quá 10 tệ.
Cố Tư Mặc lịch sự nhận lấy cơm từ dì căng tin thì thấy ánh mắt Nguyễn ân đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ.
"Chuyện gì vậy?"
Nguyễn Ân lắc đầu cô cảm thấy thật không thực tế, cô tưởng giá một bữa ăn Chủ tịch coi như rẻ cũng phải 100 tệ, không ngờ anh lại cùng mình đi mua đồ ăn chưa tới 10 tệ.