Vô Tự Thiên Thư

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Giới Thiệu Truyện - Nhân vật chính là Tiểu Khai, đang trên đường đi đến nơi làm việc của hắn thì một lão già không biết ở đâu chui ra dụ dỗ hắn mua bí kíp võ công của lão sau đó nói với hắn rằng hôm n …
Xem Thêm

Chương 23: Du thuyền đổi chủ (hạ)
" Này, khi nào ta đã nói qua ta muốn chơi du thuyền chứ?" Tiểu Khai vẻ mặt thản nhiên nhìn bên cạnh, vừa lúc thấy Tiêu Vận, thuận tay chỉ tới, nói: " Ta không bảo dưỡng nó nổi, vậy có thể tặng cho người khác cơ mà, Tiêu tổng giám, chiếc du thuyền này ta tặng cho cô đó, cô chắc là tu dưỡng được nó chứ?"

" A, đưa cho ta? Tốt a tốt a." Tiêu Vận vui vẻ nhận lấy.

Trữ Nguyện tức giận đến nỗi lỗ mũi bốc khói: " Tiêu Vận tiểu thư, chiếc du thuyền này đã quá cũ, tôi tặng cho cô chiếc mới nhé."

" Vậy thì không được." Tiêu Vận thản nhiên nói: " Ta nhận quà của bạn trai thì còn coi được đi, lấy đồ của ngươi không phải là kỳ cục lắm sao?"

" Ta…" Trữ Nguyện trợn trắng mắt, may là không ngất xỉu, Đạo Nhĩ tiên sinh nhìn thấy không đúng, vội vàng lôi kéo Trữ Nguyện đi xuống.

Nhìn thấy Trữ Nguyện đi xa, ba người nhìn nhau, rốt cục bật cười ha ha.

" Đi thôi, chúng ta đi làm." Tiểu Khai cao hứng giữ chặt tay Tiểu Trúc, đột nhiên điện thoại của Tiểu Trúc vang lên, nàng lấy ra, mới nghe một tiếng thì sắc mặt đại biến: " Cái gì?"

Tiểu Khai vội hỏi: " Chuyện gì vậy?"

" Có chút việc." Tiểu Trúc có vẻ lo lắng tắt điện thoại, tay bỗng run run, cái điện thoại đột nhiên rớt xuống mặt đá cẩm thạch cứng rắn.

" Nga, em nên cẩn thận một chút chứ." Tiểu Khai xoay người nhặt lên, chỉ nghe Tiểu Trúc nói: " Tiểu Khai, em không thể đến công ty, em phải về nhà trước."

" Anh đưa em về." Tiểu Khai nói.

" Không cần đâu, có việc gấp, lái xe sẽ lập tức tới đón em." Tiểu Trúc lắc đầu, nhìn Tiêu Vận: " Tiêu tổng giám, phiền cô đưa Tiểu Khai về dùm, tôi phải đi trước."

" Yên tâm đi." Tiêu Vận cười nói: " Tôi còn định mời hắn ăn cơm, cảm tạ hắn tặng du thuyền này cho tôi, ân, Tiểu Trúc muội muội, từ nay về sau có rảnh cùng ra biển chơi nga."

" Tốt lắm." Tiểu Trúc miễn cưỡng cười cười, vội vàng xoay người đi, Tiểu Khai nhìn theo bóng lưng của Tiểu Trúc, trong lòng có một loại dự cảm, Tiểu Trúc vốn là một người trầm tĩnh, nhưng theo bóng lưng của nàng bây giờ, vẫn không còn loại đặc chất yên tĩnh như ngày thường. Liên tưởng tới chuyện hôm qua nàng nói làm Tiểu Khai cảm thấy càng bất an.

Trong nhà nàng rốt cục xảy ra chuyện gì?

Tiêu Vận cũng không chú ý tới nhiều chi tiết như vậy, thấy Tiểu Trúc đi rồi, trong lòng có chút vui mừng, giữ chặt tay Tiểu Khai nói: " Đi thôi, theo giúp ta mua chút đồ."

" Không cần đâu." Tiểu Khai từ chối: " Ta còn phải đi làm nữa."

" Tiểu Khai, tỷ tỷ thật sự làm cho ngươi chán ghét như vậy sao?" Tiêu Vận u oán nhìn Tiểu Khai: " Tỷ tỷ chỉ muốn làm bạn gái của ngươi mà thôi, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn quên duyên phận năm đó của chúng ta rồi sao?"

" Ta..ta không phải có ý tứ này." Tiểu Khai giải thích.

" Vậy người vì cái gì mà đáp ứng quyết đấu với Trữ Nguyện?" Tiêu Vận dựa đầu vào vai Tiểu Khai, một tay chạm đến ngực hắn: " Ngươi dùng chính lương tâm mình nói cho tỷ tỷ, ngươi đối với tỷ tỷ thật sự không có một chút cảm tình nào sao?"

Tiểu Khai bị nàng sờ như vậy, lại hỏi, trong lòng nhất thời cũng là mềm nhũn: " Đương nhiên là không phải."

Tiêu Vận thở dài sâu kín: " Ta không cầu danh phận gì, cũng không phải muốn tranh gì với Tiểu Trúc muội muội, ta chỉ hy vọng, ngươi đối với ta tốt hơn một chút, có thể không?"

Giờ phút này mỹ nhân như ngọc, nhu tình như nước, Tiểu Khai không thể nói nên lời, ngưng thần nhìn lại, chỉ cảm thấy trên mặt Tiêu Vận có vạn ngàn u oán, vô hạn mềm mại, hắn nghĩ cũng không nghĩ, ôn nhu nói: " Tiêu tổng giám.."

" Ngươi còn gọi ta là Tiêu tổng giám hay sao?" Tiêu Vận che miệng hắn, bàn tay bóng loáng ôn nhuyễn như ru: " Ngươi không thể gọi ta là Vận tỷ hay sao chứ?"

" Cái…này..Vận…tỷ…" Tiểu Khai đỏ mặt nói: " Ta..ta sẽ đối với ngươi tốt hơn."

Tiêu Vận bỗng nhiên cười khanh khách: " Tốt a, vậy thì đi theo ta mua chút đồ a."

Tiểu Khai lúc này mới tỉnh ngộ đã bị nàng ta lừa: " Mua cái gì?"

" Mua nội y a." Tiêu Vận cười hì hì nói: " Ngày hôm qua ngươi bỏ đi quá sớm, ta cũng chưa mua, hôm nay ngươi phải theo giúp ta."

" Ta.." Tiểu Khai rất muốn cầm đao nói thẳng vào vấn đề: " Ngươi là người tu chân, ta còn là người phàm, ngươi liều mạng tiếp cận ta rốt cuộc muốn làm gì chứ." Nhưng khi đối diện với sóng mắt và dung nhan mỹ nữ, phong cảnh chết sống nói không nên lời, trong lòng chuyển qua vô số ý niệm trong đầu, rốt cục thở dài, gật gật đầu: " Đi thôi."

" Khai ca, phải nhớ kỹ, trên đầu chữ sắc là một con dao." Tiểu Quan trịnh trọng nhắc nhở hắn: " Vô luận cô ta giở ra chiêu gì, ngươi nhất định phải kiên trì trụ vững."

" Ta biết." Tiểu Khai tràn ngập tin tưởng nói: " Cô ta nhiều nhất cũng chỉ là muốn thái dương bổ âm mà thôi, chỉ cần đề phòng một chiêu này, còn những điều khác coi như là khảo nghiệm đi."

Địa phương Tiêu Vận mua nội y là nằm ở đường Nam Kinh hào hoa nhất, khi Tiểu Khai có chút xấu hổ đi theo Tiêu Vận đi vào chỗ bán nội y, cũng không có gặp phải ánh mắt kinh ngạc nào, rất nhiều nữ nhân nhìn thấy Tiểu Khai tiêu sái đi đến, cũng bất quá chỉ mỉm cười bước đi, Tiểu Khai đang nhìn tới nhìn lui, chợt thấy Tiêu Vận cầm tay hắn: " Ngốc tử, bên này."

Thanh âm ngốc tử này thật sự là thân mật vô hạn, có vẻ phiêu đãng, đầu óc Tiểu Khai có chút mông lung, theo nàng ta đi vào.

" Theo ta vào đây." Tiêu Vận mặt đỏ hồng nói với hắn: " Giúp ta tham khảo một chút." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Đọc Truyện chấm cơm.

" Vào..vào nơi này?" Tiểu Khai chỉ vào gian phòng thử đồ.

" Đương nhiên rồi, bằng không thì phải làm sao." Tiêu Vận liếc mắt nhìn hắn với vẻ thiên kiều bá mỵ: " Nhanh lên, đi vào đi."

" Tiểu thư, chuyện này…" Phục vụ viên hiển nhiên cũng ngoài ý muốn, nhưng Tiêu Vận lập tức trừng mắt nhìn: " Thế nào, tôi muốn bạn trai ta tham khảo dùm một chút cũng không được sao?"

" Được, được, mời ông." Phục vụ viên lập tức lui trở về.

Vì vậy Tiểu Khai mơ mơ hồ hồ tiến vào.

" Không được xem loạn nga." Trong tay Tiêu Vận cầm năm, sáu bộ đủ màu sắc, mỗi cái so với nhau càng nhỏ hơn, một cái so với một cái càng tiết kiệm vải hơn. Tiểu Khai đi theo sau phía nàng ta vào một phòng thử đồ, mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị, biết rõ đối phương lòng có mưu đồ nhưng cũng khó giữ cho tim không đập nhanh được.

Phòng thử đồ tổng cộng không vượt qua nửa thước, hai người cùng vào một chỗ vốn đã gần trong gang tấc, Tiêu Vận xoay người, bắt đầu thoải mái thoát y( cởϊ qυầи áo), chỉ thoáng chốc quần áo đã bắt đầu cởi xuống, da thịt trắng như tuyết phảng phất như bạch ngọc, tản mát ra vẻ nhu hòa động lòng người sáng lạn, Tiểu Khai đứng ở sau lưng cô ta, không dám thở mạnh, hai mắt nhìn trừng vào tấm lưng trắng nõn mịn màng như lụa, trong lòng hắn có một thanh âm không ngừng vang lên: " Lên! Mau lên đi, sờ một cái, cắn một cái, ăn cô ta vào bụng nào!"

" Đi tới đi, nhanh lên đi tới đi !" Tiêu Vận một bên cố ý kéo dài thời gian, một bên hò hét trong lòng: " Sờ một cái, cắn một cái, vô luận làm cái gì, please( làm ơn), nhanh bại lộ bản tính của ngươi đi, tiểu sư đệ của ta."

Nhưng Tiểu Khai vẫn không nhúc nhích, đến mấu chốt thời khắc, Trì Tiểu Trúc bỗng biến thành một ánh đèn sáng, treo cao trong lòng hắn, cho hắn định lực vô hạn và lực nhẫn nại đến vô cùng.

" Tiểu Khai đệ đệ, giúp một chút nga." Tiêu Vận xuất ra chiêu mới: " Đi tới giúp ta cởi ra một chút."

Tay nàng chỉ vào chỗ nút thắt ở ngay lưng mình, cố ý lắc vài cái nhưng vẫn làm như không cởi ra được.

" Ta…được thôi." Tiểu Khai thở mạnh một hơi, đi về phía trước nửa bước, cái lưng trắng nõn kia, cái cổ đẹp tuyệt kia, thân thể tuyệt vời với những đường cong, có thể thấy được cả ngọn núi cao, cũng thấy mơ hồ những đường lượn mịn như tơ, quả nhiên là hấp dẫn đến chết người. Ngón tay hắn vươn ra, không thể không chạm vào da thịt của Tiêu Vận, ngón tay tiếp xúc vào da thịt bóng loáng, làm Tiểu Khai cảm thấy rất là thoải mái.

" Nhẫn nại ! Nhẫn nại!" Thân thể Tiêu Vận có chút run rẩy, cố gắng báo cho chính mình: " Vì muốn cho hắn bại lộ, phải có một chút hy sinh, vừa rồi trong xe bị hắn chiếm đại tiện nghi, huống chi chỉ một điểm tiểu tiện nghi này chứ?"

Cô ta mặc dù có ý dẫn dụ, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một xử nữ mà thôi, bị Tiểu Khai ở sau lưng chạm tới chạm lui, thì cảm thấy có một luồng khí nóng lặng lẽ xông tới, nhịn không được đã khẩn trương lên.

" Ân, cởi rồi." Tiểu Khai buông tay, cái áo kia thuận tay rơi xuống trên mặt đất, Tiêu Vận thay một cái áo mới, chỉ tiếc cái áo này nút thắt lại nằm ở phía trước, cô ta có thể tự mình làm được, Tiểu Khai lặng lẽ thở dài, nhịn không được có chút thất vọng.

" Ngươi xem thế nào?" Tiêu Vận mặc xong bộ quần áo, bỗng dưng xoay người lại, mỉm cười đối diện Tiểu Khai.

Giờ phút này khoảng cách hai người không đủ một cm, chỉ cần ngẩng đầu, bộ ngực vun cao lập tức sát rạt ngay ngực Tiểu Khai, vừa lúc chạm ngay vào ánh mắt của hắn, cái loại cảm giác này bỗng dưng mà đến làm cho thị giác của hắn rung động, nhất thời làm hắn giống như bị sấm đánh sợ run cả người, hắn hít một hơi không khí, răng bắt đầu va vào nhau lập cập: " Tốt..đẹp lắm."

" Thật vậy chăng?" Tiêu Vận ưỡn ngực lên: " Ngươi xác định? Có cần thử lại bộ khác không?"

" Không…không cần đâu." Tiểu Khai dùng sức đè lại cái mũi, ngẩng đầu lên dùng sức nhìn cái đèn treo bên trên, nói gì cũng không dời đi tầm mắt: " Đẹp mắt, cái này đi, tin tưởng ta, chắc chắn là vậy!"

" Tốt lắm." Trong lòng Tiêu Vận mừng thầm: " Thêm một lần nữa, coi như hắn sẽ sập bẫy thôi, ha ha.."

" Đã thử xong quần áo, bây giờ thử nội y a." Tiêu Vận cố ý đến bên cạnh nói nhỏ vào lỗ tai Tiểu Khai, vừa thổi và nhẹ giọng nói.

" Trời ạ!" Tiểu Khai như muốn khóc: " Cô ta sao làm vậy a?"

" Hắc hắc, Khai ca, cái này rất đơn giản a." Tiểu Quan nhảy ra đúng lúc: " Ta hoài nghi cô ta khẳng định đã luyện thái dương bổ âm công phu, chỉ cần ngươi cùng cô ta vừa lên giường, thì hơn mười năm nguyên dương gìn giữ chắc chắn sẽ rơi vào trong tay cô ta, đây cũng là việc vô cùng đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn nữa là cô ta sẽ hấp khô ngươi, hấp thành một cái xác khô."

Trong đầu Tiểu Khai nhất thời hiện ra hình dáng của một bộ xương khô, sau đó cái đầu đầy lửa dục nhất thời tiêu tán hơn phân nửa.

" Bất quá Khai ca, hay là có thể lo lắng một chút." Tiểu Quan bắt đầu xuất ra chủ ý ngu ngốc: " Nghe nói công phu trên giường của nữ nhân loại này rất là tiêu hồn, chết dưới hao mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, giống như tên Trữ Nguyện kia, phỏng chừng hắn cũng rất vui làm quỷ phong lưu dưới hoa mẫu đơn đó."

" Hắn là hắn, ta là ta." Tiểu Khai nghiến răng nói: " Đã như vầy, ta sẽ phụng bồi cô ta đến cuối cùng, xem yêu nữ này thật ra muốn làm gì! Mẹ nó, lòng kiên định của ta quyết tâm lần đầu tiên phải là Tiểu Trúc."

" Tốt lắm, Khai ca, ta vừa mới nhớ ra một đoạn khẩu quyết, vừa lúc chỉ dùng để thanh tỉnh, ngươi có muốn học hay không?" Tiểu Quan nói: " Trình độ của nữ tu chân này quá tệ, nếu không ta đã trực tiếp xử lý cô ta là được."

Thêm Bình Luận