Chương 22: Du thuyền đổi chủ (thượng)
Vì vậy, hai bị tuyển thủ bắt đầu vất vả tìm kiếm cảm giác, tích tụ cảm giác muốn tiểu, tụ tập lực lượng, đại khái khoảng vài giây sau, Tiểu Khai mới " hắc" một tiếng hô, mãnh liệt phát ra một hơi, hai tay đẩy ra phía trước, chỉ thấy "sưu" một tiếng, một luồng chỉ trắng với tư thái thập phần mạnh mẽ bắn ra ngoài, cư nhiên vượt ra đến gần khoảng cách bốn thước, mới thẳng tắp rơi xuống trên sàn thuyền, cùng lúc đó chợt nghe " phốc" một thanh âm vang lên, Tiểu Khai phát ra một cái đánh rắm thúi hoắc vang lên thật to!
Đạo Nhĩ tiên sinh trong thời khắc mấu chốt này biểu hiện tài năng của chức nghiệp trọng tài của mình, trước tiên cầm cây thước trong tay mình đo ra, cẩn thận nói: " Ba thước chín mươi lăm, Nghiêm Tiểu Khai tiên sinh."
Biểu diễn của Trữ Nguyện so với Nghiêm Tiểu Khai đã muộn một giây, bị Tiểu Khai đánh rắm một cái giật mình hoảng sợ tới mức run run, vì thế tốc độ bị ảnh hưởng thật lớn, bay ra chỉ khoảng không đến một thước, yếu ớt vòng lên rồi mới hạ xuống.
Đạo Nhĩ tiên sinh lập tức báo lên: " Trữ Nguyện tiên sinh, chỉ có không phẩy chín mươi lăm thước, theo sự quyết đấu, Nghiêm Tiểu Khai tiên sinh với ưu thế xa hơn ba thước nên đã thắng."
" Ha ha ha…!" Tiểu Khai bắt đầu phản ứng, ngưỡng cổ cười ha ha lên: " Trữ Nguyện ơi Trữ Nguyện, ngươi không được a, cư nhiên một thước cũng không tới được, ta gấp hơn ngươi bốn lần nha, sự chênh lệch này quá xa rồi đó !"
Trữ Nguyện không nói được lời nào, mặt đen thui, hung hăng nhìn Tiểu Khai suốt nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới người ngọc trong tim còn đang đứng bên cạnh, muốn nhìn một chút phản ứng của người ngọc, rồi lại không dám nhìn, trộm quay đầu liếc mắt, mới phát hiện Tiêu Vận ở một bên đã cười đến đứng không vững, hai tay đang ôm lấy miệng che lấy tiếng cười muốn văng cả nước bọt, gương mặt cười đến nước mắt cũng đã dàn dụa.
" Lão thiên của ta!" Trữ Nguyện ngửa mặt lên trời thở dài, trận chiến hôm nay, mặt mũi và hình tượng chính mình bị hủy sạch, hắn có chết sống cũng không nghĩ ra, bỗng nhiên quay đầu hét lớn: " Ta kháng nghị! Là hắn cố ý đánh rắm ảnh hưởng đến trạng thái phát huy của ta !"
Đạo Nhĩ tiên sinh kinh ngạc nhìn về phía Trữ Nguyện: " Trữ tiên sinh, đây là chiến thuật phát huy bình thường nha, với sự phán xét của ta mà xem, quá trình trận đấu không có vấn đề gì, mời ngươi phải tin tưởng chức nghiệp của ta chứ."
" Ta…ta…" Trữ Nguyện như muốn khóc, nhìn Tiêu Vận đứng bên kia, rồi lại nhìn Tiểu Khai không chịu kéo quần lên mà chỉ lo ngửa mặt lên trời mà cười, chợt nghĩ người này đúng là có hình tượng của một tiểu nhân đang đắc chí, không hề muốn buông tha: " Mẹ nó, ta thua không cam lòng!"
" Đó là lời nói thật." Đạo Nhĩ tiên sinh thật tỉnh táo gật gật đầu: " Do hắn đưa ra ba cách đấu, phương thức đấu như thé đối với Trữ tiên sinh phi thường có hại, bất quá phương thức này là do các ngươi chọn ngay từ đầu, cho nên không có gì để than oán nữa."
Trữ Nguyện ngây người nửa ngày, bỗng nhiên kêu lên: " Ha ha, không đúng, ta có ý kiến !"
" Ngươi có ý kiến gì?" Tiểu Khai hung hăng trừng mắt: " Nói cho ngươi hay, bây giờ du thuyền này là của ta rồi, ngươi đừng mong đòi về."
" Ta không cần du thuyền." Trữ Nguyện nói: " Ta vẫn tưởng Tiêu Vận tiểu thư là bạn gái của ngươi nên mới đánh cuộc quyết đấu với ngươi, nhưng trên sự thật, ngươi căn bản không phải là bạn trai của Tiêu Vận tiểu thư, ta đây vì cái gì mà phải quyết đấu với ngươi chứ? Ngay cả điều kiện chủ yếu cũng không thành lập, thì phải nói là Tiêu Vận tiểu thư là người độc thân đương nhiên là ta còn tư cách để đeo đuổi nàng.!"
Hắn thốt ra lời này, Tiểu Khai đã ngây dại.
" Ân, có đạo lý, rất có lý." Đạo Nhĩ tiên sinh nói: " Nghiêm tiên sinh, ta phán đoán tiêu chuẩn, lời này của Trữ tiên sinh nói rất có đạo lý."
" Nhưng…nhưng..nhưng là…" Tiểu Khai buồn bực: " Không phải hôm nay ta quyết đấu vô nghĩa với hắn hay sao?"
" Ngươi có được một chiếc du thuyền còn không thỏa mãn a?" Trữ Nguyện thật buồn bực: " Ta mới thật sự là không có việc gì làm, tự dưng mất đi chiếc du thuyền ta yêu thích nhất, còn bị mất mặt như vậy!" Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đọc Truyện" Như vậy đi." Đạo Nhĩ tiên sinh suy nghĩ một hồi, nghĩ ra được một biện pháp công bình: " Đã như quyết đấu hôm nay không công bình, thì cứ để lần sau Trữ tiên sinh đưa ra ba phương cách, cùng Nghiêm tiên sinh tỷ thí một lần nữa, xem ai thắng ai thua, như vậy mọi người đã công bình với nhau, nếu Nghiêm tiên sinh thắng lợi, vậy Trữ tiên sinh tự động mất đi tư cách, nếu Trữ tiên sinh thắng lợi, vậy các ngươi cứ công bình cạnh tranh. Nếu các ngươi có trận đấu gì đó, thì ta rất vui lòng làm trọng tài cho các ngươi."
" Ta phản đối!" Tiêu Vận lúc này đã đi tới, nghe nói như thế, lập tức nói: " Như vậy đối với Tiểu Khai không công bình."
" Vì sao?" Đạo Nhĩ tiên sinh nghi hoặc nói: " Ta nghĩ đây là biện pháp công bình nhất mà ta đã nghĩ ra."
Tiêu Vận rất muốn nói " Bởi vì Trữ Nguyện vốn là một thiên tài, còn Tiểu Khai vốn chỉ là một người bình thường" Nhưng lời này hiển nhiên không thể làm lý do, nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được biện pháp xử lý nào, đành níu cánh tay của Tiểu Khai: " Bởi vì…ta đúng là bạn gái của Tiểu Khai."
Trữ Nguyện nóng nảy: " Nói bậy, bạn gái hắn rõ ràng là Trì Tiểu Trúc!"
" Đúng vậy, vậy thì thế nào?" Tiêu Vận nói: " Trì Tiểu Trúc có thể làm bạn gái hắn, chẳng lẽ ta lại không được a? Chẳng lẽ ta không xứng vơi hắn sao?" Nàng nói xong còn cố ý ưỡn ngực ngẩng đầu lên, phảng phất muốn nói mình thật là vĩ đại.
Trữ Nguyện thật sự là không có chuyện gì để nói nữa, hắn rất muốn nói " Nàng dĩ nhiên xứng với hắn nhưng hắn lại không xứng với nàng" Nhưng nhìn thấy hình dáng của Tiêu Vận như cố ý, lời nói hết lần này tới lần khác đều không thể thốt ra, chỉ có thể nói: " Ta không tin, tuyệt đối không tin."
" Ngươi không tin cũng không được." Tiểu Khai bỗng nhiên thoát ra: " Được rồi, Trữ Nguyện, ta cũng không nói lời vô nghĩa với ngươi, xem ra ta dấu diếm hoài, thì ngươi sẽ không biết lợi hại của ta. Được rồi, sự khiêu chiến của ngươi ta tiếp đón vậy!"
" Đúng vậy, như vậy là tốt nhất." Đạo Nhĩ tiên sinh vừa lòng gật đầu.
" Ngươi nói cái gì?" Phản ứng đầu tiên của Tiêu Vận chính là hoài nghi lỗ tai của mình đã nghe lầm: " Ngươi muốn nói là ngươi lại quyết đấu với hắn nữa?"
" Đúng vậy, không được sao?"
" Nhưng lại muốn cho hắn lựa chọn phương pháp quyết đấu?" Tiêu Vận lấy tay sờ sờ cái trán Tiểu Khai, muốn xác định có phải là Tiểu Khai bị sốt hay không.
" Đừng sờ ta, ta đang tỉnh táo." Tiểu Khai đẩy tay Tiêu Vận, vô cùng kiêu ngạo tiêu sái bước tới hai bước, vừa lúc ánh mặt trời chiếu tới sau lưng, tạo hình thật là rất tuyệt: " Ta chính là muốn đường đường chính chính chiến thắng hắn, cho hắn biết ai mới chính thức là người có tư cách nhất !"
" …" Tiêu Vận không nói gì nữa.
" Tốt!" Trữ Nguyện hét lớn một tiếng, nhất thời tinh thần chấn hưng tỉnh táo, phấn chấn vô cùng, nhảy đứng lên: " Chúng ta quyết định vậy!"
" Tốt đấy, bất quá ta có điều kiện." Tiểu Khai chậm rãi ung dung nói: " Ngươi phải cho ta biết nội dung trận đấu trước, bởi vì ta cần phải chuẩn bị."
" Được, ta đáp ứng." Trữ Nguyện vô cùng hiểu rõ điều kiện của Tiểu Khai: " Chỉ cần ngươi dám theo ta so tài, cho dù phải chuẩn bị một năm ta cũng không sợ, bởi vì ngươi căn bản là không có cơ hội thắng!"
" Một lời đã định!"
" Một lời đã định!"
Hai bàn tay của hai nam nhân vỗ chặt vào nhau, Tiêu Vận ngơ ngác nhìn vẻ kiêu ngạo của Tiểu Khai, ánh mắt sáng lạn do mặt trời chiếu vào, thế nhưng lại làm cho nàng có một cảm giác không thể tả được, trong lòng nàng rối loạn, nghĩ lại vị thiếu niên này đột nhiên có chút thần bí.
" Ha ha ha!" Tiểu Quan tránh ở chỗ tối cười đến chết đi sống lại: " Khai ca, ngươi yên tâm, ta cam đoan, chỉ cần có ta ở đây, vô luận hắn đưa ra nội dung gì, ngươi tuyệt đối có thể thông qua sự huấn luyện mà thu phục hắn!"
" Một đời anh danh của ta đều đặt trên người ngươi hết đó." Tiểu Khai cắn răng nói: " Nếu ta thua, ta sẽ làm cho ngươi đẹp mắt.!"
Bốn người một lần nữa đi trở về mũi thuyền, ngoại trừ Đạo Nhĩ, còn ba người đều cúi đầu không nói, mặt của mọi người đều hồng hồng, không khí xấu hổ lan tràn lặng lẽ, Tiểu Khai vốn muốn nói với Tiêu Vận vài câu nhưng vừa rồi lại bị nàng xem phải thứ không nên xem, chợt cảm thấy trong bụng có chút rung động, mà Tiêu Vận lại là một cô gái, càng cúi thấp đầu, không còn bộ dáng phong lưu mấy ngày trước, nên khi Tiểu Trúc nhìn thấy bộ dáng họ đi ra thì cảm thấy là lạ, chạy tới giữ chặt Tiểu Khai nói: " Ai thắng?"
" Anh thắng." Tiểu Khai nhìn lén Tiêu Vận đỏ mặt nói.
" Cái..kia.." Tiểu Trúc lặng lẽ nói bên tai Tiểu Khai: " Tiêu tổng giám đều thấy được?"
" Ân" Tiểu Khai nói nhỏ: " Đều thấy được."
Vì thế Tiểu Trúc nhéo vào tay Tiểu Khai một cái sau đó cười hì hì níu tay hắn: " Vừa rồi xem như giáo huấn, bây giờ chúng ta đi làm thôi."
" Đừng nóng vội." Tiểu Khai đắc ý nở nụ cười: " Ta còn có một đại sự muốn làm, ta phải tiếp thu chiếc du thuyền này."
Trữ Nguyện cũng là một hán tử, sự thật mặc dù đối với vị thiếu gia nhà giàu như hắn mà nói du thuyền cũng là sự tồn tại xa xỉ, chẳng những phải mua mất bảy tám trăm vạn Mỹ kim, hơn nữa hàng năm còn phải bỏ ra năm, sáu mươi vạn Mỹ kim để bảo dưỡng du thuyền, có thể nói chơi chiếc du thuyền này tuyệt đối là chỉ có siêu cấp phú hào mới có khả năng nhưng hắn nhất thời xúc động đem chiếc du thuyền ra đánh cuộc, vậy cũng có khí phách mà chịu thua.
Bất quá trước khi xuống hắn nói một câu: " Hừ hừ, Nghiêm Tiểu Khai, mặc dù du thuyền này ta đã bại, nhưng ngươi cũng không bảo dưỡng nó nổi, ngươi xem thủy thủ và hoa tiêu trên thuyền, còn có tiền đậu thuyền, hàng năm phải sửa chửa bảo trì nó, lau chùi nó, ta không chút khoa trương mà nói, mỗi một thứ thôi với tiền lương của ngươi cũng không đủ đâu, ngươi muốn chơi du thuyền, hắc hắc, đợi cả đời đi !"