Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 34: Tôi muốn em!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tại sao anh xem ra mê người như vậy, mở nói chuyện ra lại đều là những câu châm chọc?

Hạ Nhất Nhiễm bị lời Đường Hạo Nam nói làm tổn thương tổn đến chỗ, hơn nữa câu nói kia "Cùng khách hàng lên giường."

Tại Đường thị, không hiểu rõ bộ phận quan hệ công chúng mọi người cho rằng, bộ phận quan hệ công chúng chức trách chính là dùng hết các loại thủ đoạn, lôi kéo tạo quan hệ với khách hàng.

Bao gồm bán đứng sắc tướng, thân thể.

Người khác cho rằng như thế còn chưa tính, anh, tổng giám đốc một cái tập đoàn, chồng của cô, cũng cho rằng như thế!

Con ngươi lãnh đạm sắc bén của Đường Hạo Nam nhìn chằm chằm mặt Hạ Nhất Nhiễm, nhìn dáng vẻ cô cực kỳ tổn thương.

"Ở trong mắt anh, tôi liền là đáng khinh như thế? Nếu như kinh tởm đáng khinh đến thế, anh tại sao vẫn còn cứu tôi? Đừng động tôi, để cho tôi bị cái tên Trương tổng kia đùa bỡn đi!" Mất đi trấn định, lòng tràn đầy bi thương, cô gào thét trả lời.

"Hạ Nhất Nhiễm! Liền tính em ở trong mắt tôi có hèn mọn hạ tiện thế nào, tôi cũng sẽ không để cho người khác nhúng chàm em! Em là vợ Đường Hạo Nam tôi, em bị người ta chơi, mất mặt chính là tôi!" Đường Hạo Nam hừ lạnh phản bác, khóe miệng khinh thường nhếch lên, trơ mắt nhìn sắc mặt của cô từ từ trở nên trắng, hốc mắt dần dần phiếm hồng.

Anh tới cứu cô, không phải là vì lo lắng cho cô, yêu thương cô, mà là, vì mặt mũi của anh!

Hạ Nhất Nhiễm lòng đang co rút run rẩy, ném cho anh một cái mỉm cười cứng ngắc, từ trong ngực anh tránh ra, hướng nhà vệ sinh đi tới.

Bóng dáng của cô biến mất, anh ảo não rủa thầm một tiếng.

Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, "rào rào" anh thất thần tại chỗ.

Dưới vòi hoa sen, người con cái thân vẫn đang mặc áo đầm xòe, tùy ý để dòng nước cọ rửa chính mình, nước mắt ồ ạt rơi xuống, hai tay cô dùng lực chà xát làn da phiến hồng chỗ cổ bị người đàn ông da^ʍ tà bỉ ổi kia vấy bẩn, da thịt non mịn rất nhanh trầy xướt chảy ra tơ máu.

Cảm giác nóng rát đau đớn từ chỗ cổ truyền đến, cảm xúc tốt đẹp trong lòng, lại vì những lời tàn nhẫn đó của Đường Hạo Nam mà bị phá tan thành từng mảnh.

Thân thể dần dần trượt xuống, ngã ngồi trên nền gạch, dòng nước còn đang cọ rửa thân thể của cô, cô ngơ ngác ngồi ở kia, như một bức tượng, không khí trầm lặng, tóc ướt đẫm, quần áo cũng ướt đẫm.

Đường Hạo Nam tiến vào khi đó, liền thấy được một màn này.

Anh chạy đến, đem vòi hoa sen tắt đi, khom lưng, động tác thô lỗ đem cô kéo lên.

"Hạ Nhất Nhiễm! Em cmn tới cùng muốn như thế nào?!" Anh gầm thét, thấy làn da trên cần cổ cô đều bị chà sát đến rướm máu, không khỏi kinh hãi.

Hạ Nhất Nhiễm vươn tay đem tóc ướt sũng hướng sau đầu vén lên, vẻ mặt bi ai.

"Tôi không muốn như thế nào! Tôi có thể như thế nào?! Anh cút cho tôi! Đừng tới quản tôi! Cút!" Cô rống, vẻ mặt phẫn hận, dáng vẻ như người lên cơn điên.

Đường Hạo Nam cả người chấn động, lấp tức giữ chặt gáy cô, nâng cằm cô lên, rồi sau đó, một đôi môi mỏng gợi cảm, phủ trên môi cô!

Cô phát âm thanh ưm, trong lòng chấn động, bị ép há miệng, cái lưỡi anh nóng bỏng như ngọn lửa xâm nhập tiến vào, ở trong miệng cô làm càn quấy, Hạ Nhất Nhiễm không biết ở đâu ra dũng khí, mà lại vươn lưỡi ra, đáp lại.

Cô hôn đến vụng về, bất lực bám víu vào người anh, cam chịu anh dụ dỗ.

Trong phòng tắm, Hạ Nhất Nhiễm toàn thân ướt đẫm bị Đường Hạo Nam ôm vào trong ngực, hai người ôm nhau, môi lưỡi quấn quýt hôn cùng một chỗ...

Đây là lần đầu tiên hai người ở trạng thái tỉnh táo, thỏa thích ôm nhau hôn cùng một chỗ, mang theo khát vọng đối với đối phương!

Đường Hạo Nam buổi sáng sau khi cùng Hạ Nhất Nhiễm cúp điện thoại, liền bay tới Bắc Kinh, biết được cô buổi tối có xã giao, vừa lúc tìm được cái khách sạn kia.

Nếu anh đến chậm một bước, cô đêm nay nói không chừng đã bị cái tên họ Trương kia...

Hậu quả thật tưởng không chịu nổi.

Anh biết, kia không phải cô nguyện ý, bởi vì tức giận, miệng không đắn đo nói cô như vậy.

Giận cô là một người con gái, lại đi ra ngoài xã giao.

Trợ lý của cô lúc cô xảy ra chuyện, vậy mà trước tiên không gọi điện thoại cho anh, mà là Lục Ngộ Hàn.

Có thể thấy được, anh cái người chồng này là có bao nhiêu có cũng như không.

Đường Hạo Nam điên cuồng mà hôn cô...

Hạ Nhất Nhiễm lý trí tán loạn, giờ này khắc này, khát vọng bị anh hôn, vuốt ve.

Cô bị anh ôm lấy, ra khỏi nhà vệ sinh, đặt cô ở trên chiếc giường không lớn không nhỏ màu trắng trong phòng ngủ, trên người cô chỉ còn lại có một bộ nội y.

Đường Hạo Nam một câu chưa nói, thân thể đè ép xuống, lúc cô mở miệng nói chuyện khi đó, lại ngăn chặn.

Trên người gần như trần trụi, hai tay của anh đang miêu tả đường cong của cô...

Nhất thời, thân thể như hỏa thiêu, xụi lơ không có khí lực...

"Anh..."

Lúc Đường Hạo Nam đứng dậy cởϊ áσ, Hạ Nhất Nhiễm mở ra đôi mắt như sương mù, nhìn anh, khàn giọng mở miệng.

Tim đập mất kiểm soát, nghĩ đến kế tiếp muốn xảy ra cái gì, toàn thân cô căng thẳng, khẩn trương cầm lấy khăn trải giường...

"Tôi muốn em!" Đường Hạo Nam chắc chắn nhìn cô, trầm giọng nói.

Lại cúi người xuống, hôn lên cổ cô, ở nơi da thịt bị cô chà đến rướm máu kia nhẹ nhàng mà hôn.

Hạ Nhất Nhiễm mê say chìm đắm trong nhu tình của anh, không cách nào tự thoát khỏi, lý trí lại dần dần tán loạn, Đường Hạo Nam cái gì cũng chưa nghĩ, tận tình hôn môi cô, khát vọng có được cô.

Hôn đến càng ngày càng sâu, Hạ Nhất Nhiễm cũng chuẩn bị kỹ càng.

Nhưng mà, ngay khi Đường Hạo Nam chuẩn bị cởϊ qυầи ra khi đó, di động của anh vang rồi.

Đường Hạo Nam ảo não chửi chầm, cầm lấy điện thoại nghĩ muốn cúp máy, nhưng mà, đang nhìn đến là bệnh viện gọi điện thoại tới khi đó, như bị đánh đòn cảnh cáo!

Nghĩ tới Đồng Y Mộng, như ở trong mộng mới tỉnh!

Lập tức xuống giường, khi Hạ Nhất Nhiễm vẫn còn kinh ngạc, anh ngực để trần trên người chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ, đi đến cửa sổ.

"Cái gì?! Cô ấy làm sao vậy?!"

Giọng Đường Hạo Nam kinh hoảng, cũng để cho Hạ Nhất Nhiễm như ở trong mộng mới tỉnh.

Cũng chỉ có Đồng Y Mộng mới có thể để cho anh kinh hoảng như vậy, một cỗ cảm xúc ghen tuông cuồn cuộn dâng lên, cô chuyển người lại, trốn vào trong chăn.

Cô điên rồi, vừa mới vậy mà thiếu chút nữa cùng Đường Hạo Nam xảy ra quan hệ, vậy mà đã quên Đồng Y Mộng tồn tại, vậy mà, cực kỳ hưởng thụ bị anh hôn môi, cảm giác được anh âu yếm...

Điện thoại là y tá chăm sóc Đồng Y Mộng gọi tới, bệnh tình Đồng Y Mộng không có chuyển biến xấu, ngược lại so với trước kia tốt hơn chút.

Anh nhẹ nhàng thở ra.

Cúp điện thoại xong, đầu óc đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm trên giường, cô quấn người ở trong chăn, anh nhìn không thấy mặt cô.

Vừa mới còn kém một bước cuối cùng rồi!

Nếu không có cuộc điện thoại này, khả năng đã...

Anh từ trong túi quần bò bị ném trên đất lấy ra hộp thuốc lá, rút một cây ra, đốt lên.

Hãy còn nuốt mây nhả khói, ở bên giường ngồi xuống.

Hạ Nhất Nhiễm cứng ngắc cuộn mình ở trong chăn nghe thấy được mùi khói, căn bản không ngủ, "Mộng Mộng, không có việc gì đi?"

Cô quan tâm hỏi, nghĩ đến Đồng Y Mộng, tim như bị đao cắt.

Thật giống như là tên trộm vặt, đang trộm người đàn ông của người khác.

Từ từ nhắm hai mắt, nước mắt như trân châu dứt dây rào rào chảy xuống, Đường Hạo Nam thì sao? Trong lòng anh là nghĩ như thế nào?

Nhất định là nhất thời không khống chế được mới có thể cùng cô như vậy đi?

Anh hiện tại khẳng định cảm thấy được cực kỳ có lỗi với Đồng Y Mộng, hoặc là coi cô như những người phụ nữ khác, chỉ là dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý.

"Không có việc gì." Anh nhẹ giọng trả lời, híp mắt, nuốt mây nhả khói.

"Vậy là tốt rồi, chuyện vừa nãy, về sau đừng có nữa..." Cô run giọng nói, lòng đang nhỏ máu, từ hơi thở tất cả đều là mùi vị chỉ thuộc về riêng anh.

Đường Hạo Nam híp mắt, sương khói theo lỗ mũi phun ra, mặt không chút thay đổi.

"Anh đi đi, đêm nay cám ơn anh. Tôi không nghĩ tới vị khách hàng kia sẽ cả gan làm loạn như thế, trước kia tuy cũng gặp qua, nhưng mà, không như vậy... Tóm lại, bộ phận của chúng tôi không có kỳ ai dựa vào việc bán đứng linh hồn của chính mình để lôi kéo quan hệ cùng khách hàng." Hạ Nhất Nhiễm nhẹ giọng nói, trước kia loại chuyện này cô chẳng thèm việc giải thích với anh.

Hiện tại lại bất đồng rồi...

Đường Hạo Nam vẫn lại là không nói chuyện, kỳ thật, biểu hiện trong công việc của cô mấy năm nay, anh rõ như lòng bàn tay.

Cố ý đặt cô vào một bộ phận luôn bị người ta đồn đãi bình luận thật không tốt, nhìn cô vừa mới tốt nghiệp đại học, trong công việc thăng trầm bấp bênh, bị người chèn ép, từng bước một dựa vào cố gắng của chính mình, lên làm tổng giám.

Không phải anh không biết, chỉ là làm bộ không thấy được, không nghĩ muốn nhìn đến những thứ tốt đẹp của cô, sợ chính mình mềm lòng.

Vứt bỏ tàn thuốc, anh xoay người, kéo cô lại, cô nằm xoay người, cả khuôn mặt đầy nước mắt, khiến anh đau lòng!

"Khóc cái gì?" Anh nhẹ giọng hỏi, cô vẫn không thừa nhận thích anh, anh lại càng cảm thấy, cô thích anh!

"Đau đầu... Chẳng qua không có việc gì, Đường tổng, anh đi đi!" Không nghĩ muốn đối mặt với sự quan tâm của anh, cô sợ lại trầm luân, anh rất nguy hiểm, cô chống đỡ không được!

Cô luôn luôn đẩy anh ra!

Đường Hạo Nam tức giận, bàn tay thô lỗ đặt lên trán của cô, nhiệt độ có phần cao.

"Có thuốc không?!" Trầm giọng hỏi, trong giọng nói mang theo phẫn nộ.

Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt xong, chỉ chỉ ngăn kéo.

Đường Hạo Nam từ bên trong tìm được một đống thuốc, thuốc cảm mạo, thuốc hạ sốt, còn có thuốc Tiêu Viêm.

Anh đứng dậy đi rót một ly nước ấm.

Hạ Nhất Nhiễm nằm ở kia, nhìn anh thật sự chăm chú nhìn hướng dẫn sủ dụng của từng loại thuốc, lấy thuốc cho cô.

Cô ngơ ngác u mê nhìn anh, Đường Hạo Nam đỡ cô dậy, mớm cô uống thuốc.

Dáng vẻ anh ôn nhu, để cho tim cô đập nhanh, "Cảm ơn..."

"Thì ra anh cũng sẽ chăm sóc người..."

"Tôi trước kia không phải thường luôn chăm sóc Mộng Mộng sao?" Anh hỏi lại, Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, tim xiết lại đau một cái.

Đường Hạo Nam là cố ý nhắc đến Đồng Y Mộng, chỉ có thời khắc nhớ kỹ cô ta, anh mới hẳn không nghĩ đến Hạ Nhất Nhiễm, mới hẳn không đối với cô nổi lên kí©h thí©ɧ không hề nên có!

Một tuần không gặp, vậy mà, có chút nhớ nhung cô...

Đây là không nên!

Anh không thể phản bội tình yêu cùng Đồng Y Mộng, Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng anh, phải là cái gì cũng không tính!

Nhìn dáng vẻ Hạ Nhất Nhiễm mặt không đổi sắc, trái tim anh có phần hụt hẫn, cô liền một chút cũng không cần anh?

"Anh trở về khác sạn nghỉ ngơi đi, tôi cũng muốn ngủ..." Cô lãnh đạm nói, không lại rơi lệ, không lại thương tâm, chỉ đem toàn bộ chuyện đêm nay ghi nhớ trong lòng.

Có lẽ, tương lai vào một ngày nào đó, khi cô nhớ lại những chuyện đã qua, đêm nay, cũng xem như tính như một chuyện khiến cô khắc cốt ghi tâm đi?

Đường Hạo Nam, là người đàn ông cô vẫn chôn dưới đáy lòng, là người chồng vẫn đối với cô chẳng thèm ngó tới, đêm nay, giống kỵ sĩ một dạng xuất hiện, cứu cô.

Để cho cô lại đối với anh động tâm.

Cô nhắm mắt lại, anh đứng lên, cô cho rằng anh đi rồi...

Nhưng mà không bao lâu, giường trầm xuống, bên cạnh người có người nằm xuống, một giây sau, thân thể của cô bị anh kéo vào trong lòng, bị anh ôm lấy.

Cô lờ mờ rồi.

Tay anh vuốt ve phần lưng lòi lõm của cô, "Khỏi hẳn chưa?"

"... Tốt hơn rồi! Đã khép lại rồi!" Cô trả lời, phía sau lưng bị Axit sunfurit làm phỏng một khối, để lại vết xẹo chằng chịt xấu xí, chẳng qua, đã không lại chảy máu rồi...

"Rất nhiều sẹo... Vì cái gì muốn thể hiện mình mà cứu tôi? Tôi hẳn không cảm kích em!" Đường Hạo Nam cắn răng nói, Hạ Nhất Nhiễm khóe miệng nhếch lên.

Bởi vì, yêu anh a...

Ở trong lòng thâm tình nói, lại không có cách nào nói cho anh lời nói thật.

Tui về rồi đây, công việc bộn bề, chấc như núi. Qua tuần sẽ ra đều hơn. Giờ thì ko hứa nhé =))
« Chương TrướcChương Tiếp »