Sau khi trình đơn xin phá sản, không bao lâu liền được phê duyệt, nhân viên công ty đã đi gần hết, còn lại mấy người không đi là ở lại dọn dẹp, Lục Ngộ Hàn vừa mới mang theo Hạ San San đi tuần trăng mật về nước, liền nghe được tin tức Đế Cảnh phá sản.
Dù sao một đế quốc thương nghiệp đã từng cao cao tại thượng không ai sánh bằng trong nháy mắt sụp đổ cũng không phải một chuyện nhỏ, lúc này thành phố Sùng Xuyên, chuyện này đã truyền ồn ào huyên náo.
Khoảnh khắc Lục Ngộ Hàn đẩy cửa lớn Đế Cảnh đi vào, cũng cảm giác được không khí hoang vu vắng lặng bên trong làm cho người ta toàn thân rét run, chung quanh đều là đồ đạc của nhân viên thu dọn văn phòng bỏ lại, mấy dì dọn dẹp tốt bụng đang tận chức tận trách cố gắng dọn dẹp lần sau cùng trước khi rời đi.
Thẳng một đường đi đến cửa văn phòng Hạ Nhất Nhiễm, cả đoạn đường yên tĩnh đến sợ, không một bóng người. Nhưng mà đẩy cửa văn phòng Hạ Nhất Nhiễm ra một khắc, anh vẫn lại là bị dáng vẻ Hạ Nhất Nhiễm vùi đầu bận rộn làm hoảng sợ, trước mặt cô đặt một chồng văn kiện thật dày, trước mặt lại vẫn có một cái giỏ nhỏ, bên trong đầy USB.
Hạ Nhất Nhiễm chính đang hết sức chuyên chú kéo nhấp chuột, giống như ở trong máy tính tìm kiếm cái gì, tập trung đến nổi anh đẩy cửa đi vào đều không chút phát hiện.
Liếc mắt một cái có thể đầy đủ nhìn ra được Hạ Nhất Nhiễm đang làm công việc kết thúc cuối cùng, Lục Ngộ Hàn lòng có chút đắn đo, anh mím chặt miệng môi, có chút đau lòng nhìn Hạ Nhất Nhiễm lúc này như là liều mạng làm việc.
Chính mình đã hạnh phúc, vốn cho là cô cùng Đường Hạo Nam cũng có thể tu thành chính quả rồi, lại thật không ngờ, chính mình mới rời đi hơn một tháng, lại xảy ra nhiều chuyện như thế, cuối cùng người khổ vẫn lại là Hạ Nhất Nhiễm.
Cái cô gái số khổ này, hạnh phúc của cô tới cùng ở nơi nào.
"Con còn có chỗ nào không có xong việc, có thể cho cậu một phần, cậu giúp con làm." Nhịn không được mở miệng, trong căn phòng an tĩnh có vẻ có chút đột ngột.
Hạ Nhất Nhiễm bị âm thanh thình lình vang lên làm hoảng sợ, mạnh mẽ ngẩng đầu, liền thấy được Lục Ngộ Hàn khí chất ôn hòa đứng trong phòng làm việc, cô vốn dĩ vẫn mày chau mặt ủ, mặt nhăn như là bánh bao nháy mắt bởi vì tươi cười mà giãn ra.
Từ khi anh cùng Hạ San San quyết định du lịch sau kết hôn, cô đã rất lâu đều đã không gặp được cậu rồi.
"Cậu!" Giống như là lúc trước như vậy, Hạ Nhất Nhiễm vô cùng vui sướиɠ gọi một tiếng cậu, đứng dậy trước đem công việc chính mình đang làm giang dở ném qua một bên, người đã chạy tới trước mặt Lục Ngộ Hàn, khâp khiễng hướng cửa phòng rộng mở nhìn thoáng qua, lại không có phát hiện tung tích Hạ San San.
"Cậu không mang San San tới sao?" Bởi vì sợ hãi những chuyện trước đây giữa mình cùng Lục Ngộ Hàn khiến San San lại hiểu lầm, trước khi hai người bọn họ kết hôn, Hạ Nhất Nhiễm cũng đã tận lực giảm bớt đơn độc lui tới giữa mình và cậu, lại thật không ngờ cậu sẽ lại xuất hiện ở nơi này.
"San San cô ấy vừa mới về nước, còn không có điều chỉnh tốt lệch múi giờ, cho nên cậu để cho cô ấy về nhà nghỉ ngơi trước rồi." Nhắc tới Hạ San San, Lục Ngộ Hàn gương mặt vốn ôn nhu giờ này khắc này xem ra càng thêm ôn nhu rồi.
"Vậy cậu chẳng phải là cũng vừa về nước sao, đến lệch múi giờ đều không có điều chỉnh tốt, cậu mau ngồi xuống." Hạ Nhất Nhiễm quay đầu, lại phát hiện trong phòng nghiễm nhiên đã thành một cái kho hàng, chung quanh đều là văn kiện cùng thùng giấy, đều là bác cáo những quản lí các bộ phận trước khi đi đưa tới.
Ý thức được văn phòng mình hiện tại có bao nhiêu lộn xộn rối tung, Hạ Nhất Nhiễm cả người có vẻ có chút ngượng ngùng, vươn tay bất an ở thân thể của chính mình lau lau, quay đầu tìm một chỗ có vẻ sạch sẽ để cho Lục Ngộ Hàn ngồi xuống, rồi mới cầm cốc nước đi rót cho Lục Ngộ Hàn một ly nước ấm.
"Bởi vì mấy ngày nay con xong việc cũng phải rời khỏi, cho nên văn phòng cũng không có chuẩn bị đồ dùng gì, cậu người liền chấp nhận một chút đi." Hạ Nhất Nhiễm xấu hổ đưa ly nước trong tay cho Lục Ngộ Hàn.
Cô là thật cảm giác có chút xấu hổ, bởi vì đã quen biết nhiều năm cho tới bây giờ không được cậu cái gì, ngược lại thường xuyên trêu chọc phiền toái để cho cậu tới giúp cô xử lý.
Nhưng mà hiện tại cậu khác trước kia rồi, trước kia cậu không có kết hôn, tất cả thời gian rảnh đều giúp đỡ cô, mặc dù có chút ngại, nhưng mà cũng không ngại như lúc này, dù sao hiện tại cậu đã kết hôn, nên đem toàn bộ tinh lực chính mình đều dồn vào tình yêu cuộc sống gia đình, cô bây giờ còn chiếm dụng thời gian của cậu như vậy, về tình về lý mà nói cũng không quá thích hợp, hơn nữa cô cũng sợ San San sẽ nghĩ nhiều, phá hủy tình cảm giữa vợ chồng bọn họ.
"Không cần, cậu, những thứ này đều là mấy chuyện kết thúc công ty, cùng với một số tài sản còn lại công ty cần thanh lý, bản thân con giải quyết là được rồi. Cậu vừa xuống máy bay vẫn lại là nghỉ ngơi nhiều một chút tốt hơn."
Hạ Nhất Nhiễm đã nói đến như vậy, chính tuyên bố muốn kéo ra khoảng cách giữa anh và cô, dù sao cùng Hạ Nhất Nhiễm ở chung quá lâu như thế, đối với nỗi băn khoăn của Hạ Nhất Nhiễm, Lục Ngộ Hàn vẫn lại là hiểu được.
"Thật sự không cần cậu giúp gì sao?" Lại một lần nữa xác định, tuy biết địa vị chính mình ở trong lòng Hạ Nhất Nhiễm cũng không có gì thay đổi, nhưng mà nhìn đến cô cố ý cùng chính mình kéo ra khoảng cách như vậy vẫn lại là có phần mất mác.
"Không cần cậu, con chính là muốn kiểm tra sổ sách xuất nhập hàng của Đế Cảnh, mau tìm được chứng cứ đầy đủ để chứng minh anh Hạo Nam trong sạch."
Nói tới đây, Lục Ngộ Hàn mới nhớ tới mình rốt cuộc là vì chuyện gì mà tới.
"Con cùng Hạo Nam thời gian qua đã xảy ra chuyện gì, ta chẳng qua mới rời đi một tháng! Trở về liền nghe được mấy tin tức này, tới cùng đã xảy ra cái gì?"
Hạ Nhất Nhiễm đem chuyện đã trải qua nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược, đơn giản trình bày một chút những chuyện chính mình trải qua trong khoảng thời gian này, cho dù cô đã tận lực đem rất nhiều chuyện không vui bỏ qua, nhưng mà Lục Ngộ Hàn vẫn lại là trong lời nói của cô nghe ra rất nhiều chuyện.
Mà sau khi nói đến chuyện Nini bị kinh sợ đang phải trị liệu, Lục Ngộ Hàn chỉ là đơn giản hỏi một chút, chú ý đã rơi vào chuyện bệnh tình Nini.
"Con là nói bởi vì thấy con gϊếŧ người, Nini bị kí©h thí©ɧ, cả người mới trở nên ngây ngốc, nhưng mà con lại không thể cùng bác sĩ điều trị nói con bé nhìn thấy con gϊếŧ người mới biến thành như vậy." Một bên lo lắng việc mình giấu diếm sự thật ảnh hưởng bệnh tình Nini, nhưng mà một bên lại không thể nói thật ra là chính mình gϊếŧ người, cho nên anh hiểu được Hạ Nhất Nhiễm hiện tại cũng là bị chuyện này làm cho thể xác và tinh thần mỏi mệt.
"Vừa lúc cậu đã từng học qua một chút về tâm lý học, tuy nói trình độ bản thân cậu không giỏi bằng những y bác sĩ kia, nhưng mà ít nhất, cậu biết nguyên nhân Nini bệnh, không bằng đem Nini mang đến chỗ cậu sống một thời gian đi."
Đối với đề nghị này của Lục Ngộ Hàn, Hạ Nhất Nhiễm bắt đầu lộ vẻ do dự, không phải không tin trình độ y học của cậu, mà là có chút lo lắng, nếu cậu đem con gái cô mang về nuôi nấng mà nói, khả năng thật sự sẽ chọc giận Hạ San San, nói như vậy liền mất nhiều hơn được rồi.
Dù sao Hạ Nhất Nhiễm trong lòng đặc biệt rõ ràng, cho dù là chính mình hiện tại cùng Hạ San San ở mặt ngoài xem ra vui vẻ hòa thuận, nhưng mà chỉ với việc Lục Ngộ Hàn đã từng thích cô, tất nhiên là khiến Hạ San San càng không vui. Lúc này Lục Ngộ Hàn một người chạy tới đây tìm cô chính là một sai lầm lớn nhất, Hạ San San nếu biết Lục Ngộ Hàn vẫn để tâm đến chuyện của cô như vậy, còn không biết muốn ồn ào ra sao.
Nếu suy nghĩ trong sạch của bản thân còn bị người ta hiểu lầm mà nói, vậy càng dễ dẫn đến mâu thuẫn.
"Vẫn lại là thôi đi, lúc cậu rảnh rỗi không việc làm giúp con chút việc là được rồi, còn về chuyện đem Nini đi, vẫn là không nên."
Biết Hạ Nhất Nhiễm bây giờ vẫn cự tuyệt mình, Lục Ngộ Hàn cũng không tiếp tục nói nữa.
"Cậu cảm thấy, nếu Nini là bởi vì kinh sợ mà biến thành bộ dạng này mà nói, cách trị liệu tốt nhất chính là đem tình cảnh đã xảy lúc trước làm lại một lần, có lẽ Nini lại chịu một lần kí©h thí©ɧ sẽ cởi bỏ một chút khúc mắc."
Lời Lục Ngộ Hàn nói ra dù sao vẫn lại là một chút trên lí thuyết, cũng không có nắm chắc gì quá lớn có thể trăm phần có trăm thành công, cho nên cũng không có nói Hạ Nhất Nhiễm tất phải sử dụng cách này.
Tuy Hạ Nhất Nhiễm đã trực tiếp cự tuyệt lòng tốt của Lục Ngộ Hàn, nhưng mà Lục Ngộ Hàn vẫn lại là như là thường ngày trợ giúp thu dọn một ngày, thẳng đến chiều tối mới cùng Hạ Nhất Nhiễm sóng vai đi ra Cao ốc Đế Cảnh.
"Được rồi, Nhiễm Nhiễm, đưa con đến đây thôi." Ánh đèn đường phủ trên người Lục Ngộ Hàn,còn tôn lên dáng vẻ rạng rỡ phát sáng của người đàn ông. Anh đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Hạ Nhất Nhiễm, nhưng chỉ một giây sau, bỗng nhiên mỉm cười: "Cậu phải đi về ăn cơm chiều, tài nghệ nấu ăn của San San hiện giờ đúng là tiến rất xa, hơn nữa đợi không được cậu trở về cô ấy sẽ vẫn nhịn đói chờ đợi."
"Uh"m, cậu người mau trở về đi, cũng đừng làm San San đói xỉu đấy." Hạ Nhất Nhiễm không tự giác lùi lại một bước, gió đêm nổi lên tóc của cô, trong ánh mắt Lục Ngộ Hàn, cô giống một tinh linh yếu ớt. Hạ Nhất Nhiễm xấu hổ cười cười: "Vậy con sẽ không tiễn, hôm nay thật sự là phiền toái cậu quá rồi, đi đường cẩn thận, lái xe đừng quá nhanh."
"Ừm." Lục Ngộ Hàn xoay người, cũng không quay đầu lại hướng xe mình đi đến, lúc mở cửa anh đột nhiên vẫy tay với Hạ Nhất Nhiễm: "Xong việc rồi cũng đi tìm hạo Nam đi, nó còn đang tại chờ con đấy!" Dứt lời, khởi động xe, chỉ chốc lát sau liền biến mất trong tầm mắt Hạ Nhất Nhiễm.
Tiễn Lục Ngộ Hàn về, Hạ Nhất Nhiễm liền chạy tới bệnh viện Đường Hạo Nam đang ở.
Đường Hạo Nam thân thể trên cơ bản đã khôi phục khá tốt, nhưng mà vì tình huống hiện tại của anh đặc biệt, muốn chấp hành ngoại giam mà nói, cho dù giả vờ cũng cần phải làm bộ như chính mình hiện tại rất không lạc quan.
Cho nên Đường Hạo Nam bây giờ còn ở lại bệnh viện, quả thực đã đem bệnh viện trở thành nhà của mình. Hạ Nhất Nhiễm sau khi trở về liền Đường Hạo Nam tóm tắt một chút những lời cậu đã nói, quyết định cùng anh Hạo Nam thương lượng một chút khả năng chuyện này.
Đường Hạo Nam nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:
"Tuy anh không học y, nhưng anh cũng biết những chuyện bị kí©h thí©ɧ này biện pháp tốt nhất chính là một lần nữa bị kí©h thí©ɧ. Nhưng mà rõ ràng, Nini chỉ là một đứa trẻ, thế giới trong suy nghĩ của người lớn và trẻ con không giống nhau. Hơn nữa, chuyện bây giờ đã xảy ra, Đổng Hưng Á sống không thấy người chết không thấy xác, muốn đem chuyện xảy ra ngày đó lại một lần nữa trình diễn lại một lần cũng là cực kỳ khó khăn."