Điều cô quan tâm chính là thời gian tự do, như vậy, cô có thể chăm sóc tốt hai con, ban ngày đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ, buổi tối đón về, giống như lúc ở nước ngoài.
Về phần trị liệu cho tên tên đàn ông ông khốn kia thì cô không nghi ngờ khả năng của chính mình.
Sau khi hai người thỏa thỏa thuận xong, tối nay Tiêu Lâm sẽ ghé qua căn hộ đón cô. Nếu như cô điều trị có thật sự hiệu quả thì lúc đó thỏa thuận của bọn họ mới có hiệu lực.
“Lát nữa sẽ tới?”
Vậy cô phải nhanh chóng quay về nhà của cậu mợ mới được.
Ôn Hủ Hủ cúp điện thoại, lập tức nhìn về phía hai con: “Mặc Mặc, Nhược Nhược, mẹ có chút việc phải ra ngoài một lát, mẹ sẽ gọi điện thoại kêu dì Lan tới đây được không?”
Dì Lan là người hầu cũ của Ôn gia, sau khi Ôn gia phá sản, liền đến chăm căm sóc nhà mợ, bà rất cưng chiều Ôn Hủ Hủ.
Nhược Nhược tâm tư đơn thuần không có thắc mắc gì, nhưng Mặc Bảo sau khi nghe xong, ngẫng đầu lên khỏi Ipad: “Mẹ muốn đi đâu? Tối nay mẹ có về không?”
“Đương nhiên là về rồi, mẹ đi ra ngoài một chút, khoảng một hai tiếng sẽ về, con trai ngoan không cần lo lắng ha.”
Ôn Hủ Hủ vừa an ủi con trai, vừa gọi điện thoại cho dì Lan.
Quả nhiên sau khi cô nói dì giúp cô chăm hai con, dì Lan liền đồng ý, hơn nữa, bà biết hai đứa nhỏ chưa ăn cơm, còn cố ý muốn đi mua thức về làm cho hai đứa nhỏ.
Vì thế Ôn Hủ Hủ yên tâm đi ra cửa.
Nhược Nhược lại tò mò: “Anh, anh đang làm gì vậy? Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào mẹ?”
Cô bé nhìn bóng lưng anh trai chạy ra ban công nhìn theo bóng lưng của mẹ, cô be cũng chạy theo nắm lấy cánh tay nhỏ của anh trai, ngồi xổm bên cạnh anh trai, một đôi mắt to tò mò nhìn xuống.
Mặc Bảo ngồi xổm nhìn bóng lưng của mẹ hồi lâu, đôi mày nhỏ nhíu chặt: “Mẹ ngốc nhất định lại đến chỗ của kẻ xấu đó rồi.”
“Hả?”
Khi cô bé nghe được, nhất thời bị dọa sợ: “Kẻ xấu? Vậy…… Vậy mẹ có gặp nguy hiểm không? Chúng ta có nên đi cứu mẹ hay không?”
Cô bé sắp bị anh trai dọa khóc rồi.
May mắn chính là, anh trai lắc lắc đầu nhỏ: “Tạm thời không cần, ngày mai anh lại đi tìm tên kẻ xấu đó!”
Nhược Nhược thoáng chốc mở to hai mắt: “Đi tìm kẻ xấu sao? Vậy…… Nhược Nhược cũng muốn đi, Nhược Nhược cũng không thích kẻ xấu bắt nạt mẹ.”
“Em không cần phải đi, em giúp anh che dấu ở nhà trẻ, chờ anh tìm được kẻ xấu đó nhất định sẽ nói cho em biết, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”
“Vâng!”
Hai anh em nhanh chóng đạt được thỏa thuận.
——
Lúc Ôn Hủ Hủ trở lại căn chung cư mà bọn họ sắp xếp, quả nhiên, cô không đợi bao lâu, Tiểu Lâm đã lái xe đến.
Thấy thế, cô cầm túi kim đã chuẩn bị sẵn từ trên lầu đi xuống.