Chương 32

Ôn Hủ Hủ huyết hồng tròng mắt, nhìn về phía đứa con trai bảo bối của mình.

“Dận Dận, con lại đây, để dì xem, nhanh lên, để dì xem tay con thế nào rồi?”

“Tôi nói cho cô biết, bình thường đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, va chạm lung tung rất bình thường, cô muốn dựa vào cái này để làm chứng sẽ không ai tin đâu.”

Người phụ nữ này vừa mỉa mai vừa trào phúng tới một câu.

Ôn Hủ Hủ nghe được, rốt cục rống giận lên: “Cô câm miệng cho tôi! Tôi nói cho cô biết Cố Hạ, cô có từng làm hay không trong lòng cô rõ ràng nhất, trước kia tôi không ở đây, nếu bây giờ tôi đã trở lại, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô làm tổn thương thằng bé nữa, tốt nhất cô nên biết điều đi!”

Cố Hạ: “……”

Hai mắt cô ta trợn lên, thật sự làm người ta khϊếp sợ.

Bên trong đều là gân máu, sát khí từ bên trong vỡ toang ra, cô ta không nhịn được nữa quát lớn.

“Tiện nhân, đúng là không nên giữ cô lại!”

“Bịt kín lại cho tôi, một khe hở cũng không đượci, các người biết đem cô ta nhốt ở chỗ này có nghĩa gì không? Có nghĩa là tổng giám đốc của mấy người muốn đưa cô ta về, cho dù cô ta có chết ở đây thì cũng không được thả cô ta ra?”

Cô ta hổn hển ra lệnh cho bảo vệ nhanh chóng đóng kín cửa sổ lại.

Ôn Hủ Hủ ở bên trong nhìn thấy, lập tức vươn tay ra phía ngoài: “Dận Dận, con mau lại đây cho ………cho dì xem, Dận Dận –”

Hoắc Dận: “……”

Kỳ thật cậu có chút mờ mịt, cậu không biết dì này vì sao kích động như vậy?

Dì Cố làm có gì không đúng sao? Cô ấy đã từng như vậy, có vấn đề gì không?

Đứa nhỏ này, bởi vì không thích nói chuyện, cũng không thích giao tiếp thường thường đem mình nhốt ở trong phòng, cậu lại cảm thấy những việc mà phụ nữ đối với cậu đều là bình thường.

“Dận Dận, mau tới đây, lại đây cho dì xem một chút…”

Ôn Hủ Hủ gần như ở nơi đó cầu xin, cô rưng rưng nước mắt, liều mạng ở bên trong dùng sức đẩy đám bảo vệ đang che cửa sổ lại, cô muốn nhìn đứa con trai bé bỏng của mình.

Đây là cô mười tháng hoài thai sinh ra a, cô thân là một cái mẫu thân, từ sinh ra đã đem hắn bỏ lại, không có làm qua một ngày trách nhiệm mẫu thân, cô như thế nào còn có thể đem hắn ném cho như vậy một cái ác độc người phụ nữ đến ngược đãi?

Cổ họng Ôn Hủ Hủ nghẹn ngào: “Dận Dận, con lại đây… Mẹ… dì van cầu con, lại đây cho dì xem…”

“……”

Cũng không biết làm sao, khi Hoắc Dận nhìn thấy cặp mắt bất lực trong trong đau đớn của cô, cậu cũng muốn đi qua cho cô nhìn.

Cậu cảm giác được, dì ấy đối với mình là quan tâm yêu thương, cảm xúc mãnh liệt này trước giờ cậu chưa từng cảm nhận qua.

Cuối cùng Hoắc Dận cũng nhấc chân lên.

Nhưng mà, ngay giờ khắc này, Cố Hạ đã ra tay, cô ta cúi người nhanh chóng ôm cậu bé đứng lên.

“Bịt kín lại cho tôi, lại để cho tôi nhìn thấy cô ta, thì các người đừng nghĩ ở lại Hoắc thị nữa!”

Cô ta vô cùng hung ác phân phó một câu, sau đó ôm Hoắc Dận xoay người rời đi.

Ôn Hủ Hủ trong khoang thuyền tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh.!