Mặt Hướng Hòe tối sầm lại, không khí giữa hai vợ chồng lúc này lạnh đến cực điểm.
- Anh không ngờ bên ngoài em dịu ngoan nhưng bên trong lại có nhiều bất mãn với anh đến thế!
Hướng Hòe nói với giọng điệu hòa hoãn mang theo sự trào phúng.
- Em….
Thủy Dao muốn giải thích, nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp để nói lúc này.
- Vợ yêu của anh à, đến hôm nay anh mới biết em bất mãn với anh nhiều như thế nào. Chuyện vừa rồi anh và em vừa bàn với nhau, giờ anh có thể cho em một đáp án chính xác, anh không muốn có con. Nếu em không muốn theo ý kiến của anh, anh sẽ không gặp em nữa, hiểu không?
Hướng Hòe bình thản nói ra những lời ấy xong thì mặc lại áo sơ mi, đẩy cửa phòng. Trước khi rời khỏi phòng, anh quay đầu lại, khóe môi cười châm biếm.
- Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, em không cần lo lắng phải lộ diện làm “hàng mẫu”, anh sẽ tìm được người tình nguyện làm bạn gái của anh.
Dứt lời, cánh cửa bị anh đóng sầm lại. Trái tim Thủy Dao cũng cùng tiếng đóng cửa ấy mà vỡ vụn theo.
Mắt mở to trừng trừng nhìn cánh cửa đã đóng kín, dòng nước trong trẻo đã đọng lại nơi khóe mắt, Thủy Dao cảm thấy mọi chuyện cô đã trải qua trong thời gian qua, như những mảnh ghép hình, đang tan rã. Bởi sự gian dối của cô, mà giấc mơ có một gia đình hạnh phúc cũng bởi nó mà nát tan.
….
Sau tối ngày hôm đó, rất hiếm khi Hướng Hòe về nhà. Nếu có lúc nào anh có mặt ở nhà, thì anh cũng không nhấc chân vào phòng ngủ chỉ nửa bước, mà ngủ lại trong phòng khách. Hai vợ chồng dù có chạm mặt nhau, ngoài vài câu chào hỏi xã giao thông thường thì khi đối mặt với nhau luôn mang vẻ mặt nặng nề.
Qua tuần san của các tạp chí, Thủy Dao “nhận” được những thông tin xoay quanh chồng của mình.
Cô đã đập vỡ cái đèn để bàn khi “nhận” được bức ảnh chụp chồng cô đang ôm một người phụ nữ diễm lệ tham gia yến tiệc. Đó là lần đầu tiên.
Lần thứ hai, chồng cô một lần nữa xuất hiện trên tạp chí cùng với một người phụ nữ xinh đẹp khác. Lần đó, cô đã khóc suốt đêm, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động sau khi đã cố gắng gọi suốt mà không được. Cô đoán lúc này chồng cô đang “bận bịu” gì đó với người phụ nữ kia.
Lần thứ ba, lại một lần nữa “chuyện kia” của chồng cô lại xuất hiện trên tạp chí. Cơn ghen lên đến đỉnh điểm khiến cô không tài nào chịu được nữa. Vừa khóc cô vừa chạy vọt tới phòng làm việc của chồng, muốn anh ta cho cô một lời giải thích.
- Kê Hướng Hòe, anh vì sao lại….
Những câu chữ nghẹn lại trong cổ họng. Cô quăng quyển tạp chí đến trước mặt chồng.
- Em muốn một lời giải thích.
Hướng Hòe lạnh lùng nhìn quyển tạp chí.
- Anh không làm gì hết.
Anh biết trong tạp chí viết cái gì, nhưng hai tuần trước cũng thế, chỉ là báo chí viết sai sự thật, Thủy Dao có thể hiểu điều ấy. Sao giờ cô lại đến đây “hỏi tội” anh, đòi anh giải thích này nọ?
- Anh không làm gì cả phải không? À! Vậy anh hãy chứng minh đi!
Khóe mắt Thủy Dao lúc này đỏ hoe.
- Hãy dùng lí trí của em đi.
Anh không kiên nhẫn nói.
Vì cần một mẫu mã mới có thể đứng đầu bảng trong đợt tiêu thụ quý này mà anh đã phải tối mặt tối mày, bận bịu thiết kế suốt mấy ngày nay, chưa có thời gian chợp mắt. Anh đang rất mệt, vậy mà Thủy Dao lại muốn làm phiền anh vào ngay lúc này.
Lí trí? Phải rồi ha, điều Thủy Dao cô đang thiếu ngay lúc này chính là lí trí nha!
- Hướng Hòe, anh đang cố tình lẩn tránh sự thật có phải không? Nếu anh thực sự chưa làm gì cả, vậy sao không dám giải thích với tôi?
Cô hầm hầm ép hỏi anh.
Không đâu lại phải cùng vợ tranh cãi ầm ĩ, Hướng Hòe đạp cửa rời đi, không muốn phải cãi vã với vợ.
Thủy Dao đau đớn đứng nhìn chồng rời đi, thút thít không thôi.
Chuyện như thế tiếp tục xuất hiện thêm vô số lần nữa, cô chán nản, trên báo có viết gì cô cũng không quan tâm nữa. Giờ cô có tức giận, có rơi nước mắt cũng đã trở nên vô dụng rồi. Chồng cô sẽ chỉ quay đầu bỏ đi mỗi lẫn như thế mà thôi.
Trước hôm kỉ niệm ngày cưới một tuần, chống chọi lại cơn buồn ngủ, mỗi ngày cô đều ngồi chờ chồng về, muốn nhắc anh, ngày “kỉ niệm” hãy về ăn cơm với cô. Chồng cô chẳng có mấy phản ứng khi cô nói với anh, anh chỉ nói rằng “đã biết”, ánh nhìn thân thiết trước đây hay dừng lại trên người cô của anh cũng không còn.
Một mình đứng bên cửa sổ, Thủy Dao mong ngóng nhìn phía xa xăm. Những ngón tay gầy yếu của cô miết nhẹ lên hình phản chiếu ngược của cô trên khung kính.
Đôi mắt hồn nhiên đầy sức sống của cô lúc này trở nên u buồn. Trong nó như đang chứa cả màn đêm vô tận, không sức sống. Cơ thể cô lúc trước bị “phán” là hơi bị béo. Sau chưa đến một năm, cô đi kiểm tra sức khỏe, và đã bị bác sĩ cảnh cáo. Cơ thể cô đang có hiện tượng thiếu máu và suy dinh dưỡng.
Vậy là cuối cùng…sự kết thúc cũng đã tìm đến với vợ chồng cô.
Kê Hướng Hòe trở về nhà đã là chuyện của sáng ngày hôm sau. Bên ngoài, ánh mặt trời ngập tràn khắp nơi nhưng vì bị rèm cửa sổ che lại mà trong nhà có vẻ âm u. Anh không nhịn được, cau mày, bật đèn lên. Phòng khách lặng yên không tiếng động, không một bóng người. Bỗng dưng, từ trong phòng bếp truyền đến tiếng vang rất nhỏ, anh xoay người, đi về phía phòng bếp.
Anh cho rằng sẽ thấy vợ mình đau lòng, ngồi khóc thút thít, có lẽ là do anh trễ về nên cô ấy không vui. Nhưng anh không nghĩ tới, anh lại nhìn thấy một người phụ nữ uống say đến không còn biết gì.
Trên bàn, bình rượu đỏ trống không, cộng thêm một tá bia, mà người cô thì nồng nặc mùi rượu, anh không nhịn được, được mở miệng, giọng khó chịu:
“Thủy Dao, em đang làm cái gì vậy?”
Đan Thủy Dao, vì say rượu mà ghé đầu lên bàn ăn, chợp mắt một chút, nghe thấy thanh âm không vui của anh thì tỉnh lại. Cô chống đầu, thân mình cố gắng ngồi thẳng, đầu có chút choáng váng, nheo mắt nhìn người đàn ông mà cô đã từng yêu rất sâu đậm.
Khuôn mặt như tượng thần Hy Lạp,vẫn y như trước, không thể tìm ra khuyết điểm. Mái tóc đen với phần mái nhuộm nâu được chải xéo, đúng theo xu hướng năm nay. Trên người mặc tây trang Armani, dường như là được thiết kế riêng, lại càng làm nổi bật phong cách trẻ trung, sang trọng của anh.
Mọi thứ của đều hoàn mỹ nếu cô có thể làm như không thấy vết son môi đỏ trên cổ áo của anh ta. Cô cười khổ, nhanh chóng phục hồi lý trí, không muốn mình bị ám ảnh bởi sự quyến rũ của anh.
“Không có gì.” Cô lười nhác tựa vào thành ghế, chọn tư thế thoải mái nhất để ngồi. “Anh muốn chúng ta nói chuyện ở trong này, hay là muốn ra phòng khách?”
Cái ghế này chỉ có thể ngồi một phần ba, lưng phải dựa thẳng mới ra dáng ngồi của thục nữ. Loại tra tấn chính mình này, cô sẽ không làm và cũng không cần làm nữa.
Kinh ngạc nhìn dáng ngồi lười nhác, không câu nệ tiểu tiết của Thủy Dao, Kê Hướng Hòe nhất thời không biết phải nói gì.
Vợ của anh......so với trong ấn tượng anh hình như có phần không giống?
“Quên đi, đến phòng khách nói chuyện!” Thấy anh không phản ứng, Đan Thủy Dao đành tự mình quyết định.
Lại là một sự thay đổi khác của cô, cô quyết định mọi chuyện mà không hỏi đến ý kiến của anh. Từ hôm nay trở đi, cô muốn chính mình quyết định.
Hai vợ chồng trầm mặc, cùng nhau đi đến trong phòng khách. Vừa mới ngồi xuống, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đan Thủy Dao đi ra mở cửa, quả nhiên đúng như cô đoán, là chị của cô, Đan Thủy Doanh đến.
“Chị, sao lại tới sớm như vậy?”
Đan Thủy Doanh lo lắng đi theo cô sải bước tới trong phòng, ôn nhu nói: “Chị nghe giọng nói của em đêm qua hơi lạ, cho nên sáng nay tới sớm.”
Nửa đêm hôm qua, cô đột nhiên nhận được điện thoại của em gái. Thủy Dao không nói gì nhiều, chỉ bảo cô hôm nay có rảnh thì nó muốn gặp cô một lát. Nửa đêm gọi điện thoại tới luôn làm cho người ta bất an, cho nên cô gần như mất ngủ cả đêm, sáng sớm lập tức chạy đến đây.