Kê Hướng Hòe dịu dàng hỏi. Chưa bao giờ anh nghĩ đến việc trói buộc mình bởi một cuộc hôn nhân. Đây là lần đầu tiên, anh có suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.
- Kết hôn? Không đâu…
Mơ mơ màng màng nằm trên ngực anh, Đan Thủy Dao lơ mơ trả lời.
“Không đâu… vậy là đồng ý rồi.” Anh vừa lòng nghĩ.
Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy cô, bị vẻ bên ngoài xinh đẹp, phong cách tươi mới của cô thu hút. Số lần gặp gỡ cô càng tăng, cảm giác anh dành cho cô cũng càng lúc càng tăng. Đôi môi cô luôn khẽ mỉm cười. Thi thoảng, trong đôi mắt cô lại ánh ra chút tinh nghịch, nhưng hầu như lúc nào cô cũng rất dịu dàng, mỗi lời nói, hành động của cô đều thể hiện phong thái của một thiên kim tiểu thư.
Trong lúc hoan ái trên giường, cô luôn thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào anh, luôn cố gắng kiềm chế mình không kêu thành tiếng, rồi lại tự cắn môi mình đến rớm máu. Sự hồn nhiên thẹn thùng của cô khiến du͙© vọиɠ của một đại nam nhân như anh càng thêm thỏa mãn.
Tuy quen nhau chưa tới một tháng, nhưng mà anh tin, anh và cô ấy đều yêu nhau. Anh còn xác định chắc chắn sẽ cưới bảo vật này về. Anh có chút lo lắng vì cô còn trẻ, anh sợ cô không muốn vướng vào chuyện hôn nhân. Lúc này, khi đã có được câu trả lời như ý từ cô, anh có thể yên tâm tiến hành bước tiếp theo được rồi.
Quen nhau đến ngày thứ hai mươi ba, máy bay hạ cánh, Đan Thủy Dao rời đi trước, Kê Hướng Hòe đi sau.
Đang đi, một cậu nhóc đáng yêu cầm trong tay một bông hồng, thẹn thùng chạy đến trước mặt cô, nói:
- Của chị này!
Sau đó lại vội vàng chạy đi.
Thủy Dao khẽ cười, vô cùng ngạc nhiên nhận lấy đóa hồng. Cô nghĩ “ Trời ạ! Nhóc này ái mộ mình sao? Đáng yêu quá đi!”
Sau khi cậu nhóc tặng hoa chạy mất, từ bốn phía của sân bay, rất nhiều những cô bé, cậu bé cầm trên tay một bông hồng, với vẻ thẹn thùng chạy đến trao cho cô.
- Ax...... Cám ơn.
Cô định hỏi chuyện nhưng mấy tiểu thiên sư này đưa hoa xong thì chạy biến đi mất. Chỉ trong chốc lát, trên tay Thủy Dao đã toàn hoa là hoa, nhiều đến nổi cô ôm không xuể.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Kê Hướng Hòe đang từ nơi lấy hành lí đi đến. Cô vừa mừng vừa sợ khi thấy trên tay anh đang cầm những đóa hồng. Trên sảnh rộng lớn của sân bay, Hướng Hòe quỳ xuống trước cô ──
- Thủy Dao, em đồng ý lấy anh chứ?
- Đây là trò đùa phải không?
Cô vừa khóc vừa cười, nhìn một tay Hướng Hòe cầm hoa, tay còn lại là một chiếc nhẫn kim cương.
- Không phải.
Nhìn những giọt lệ đang rơi và nụ cười của Thủy Dao, Hướng Hòe tự tin nói:
- Đây là màn cầu hôn anh chuẩn bị cho em, đồng ý lấy anh nhé?
Dưới đòn tấn công lãng mạn, và sự hò reo cổ vũ của đông đảo quần chúng chứng kiến, Thủy Dao cảm động đến nghẹn lời, cô nói ra những lời từ trong khát vọng của mình:
- Đồng ý! Em đồng ý!
Đeo nhẫn kim cương vào tay cô, tặng cô cả trăm đóa hồng, Hướng Hòe hôn lên môi cô. Hành khách trong sảnh sân bay reo hò ầm ĩ, hét lên những lời chúc phúc dành cho hai người.
Giờ, cô đã là của anh.
---0---
“Nhị tiểu thư nhà họ Đan sắp kết hôn với nhà Thiết kế tài hoa trong giới thượng lưu.” Đây là hàng tít chiếm đầy trên các mặt báo và tin tức giải trí ngày hôm đó.
Quen nhau đến ngày thứ hai tư, Kê Hướng Hòe bay đến Mĩ, chào hỏi bố mẹ vợ tương lai. Đồng thời, nhanh chóng chuẩn bị cửa hành hôn lễ.
Sau một tháng quen nhau, với vẻ mặt hạnh phúc, Hướng Hòe và Thủy Dao làm đám cưới. Hôn lễ được trang hoàng với rất nhiều hoa hồng trắng, những hình trang trí bằng thủy tinh sang trọng vui mắt. Truyền hình, báo, đài điên cuồng đưa tin. Tiểu điểm của đám cưới là cô dâu xinh đẹp, trong bộ váy cưới bằng lụa trắng, mỉm cười hạnh phúc.
[* ]: Tấc đồng thân hay Thốn là đơn vị đo chiều dài sinh học trên cơ thể mỗi con người. Đơn vị này là vô cùng quan trọng trong y học cổ truyền Phương Đông với các bộ môn châm cứu và bấm huyệt, xoa bóp. Nó cũng có vai trò quan trọng trong võ thuật khi các môn sinh trải qua giai đoạn nhận biết huyệt đạo.
Với mỗi con người thì có 1 chiều dài tấc là khác nhau, tùy thuộc vào từng người, từng độ tuổi, chính vì vậy mà người ta gọi là tấc đồng thân.
Cách xác định
Cách 1: Co ngón trỏ bàn tay (trai tay trái, gái tay phải). Độ dài 1 tấc chính bằng khoảng cách từ 2 đầu nếp rãnh tạo bởi phần bụng ngón tay (do ngón tay co lại). Rãnh thứ nhất tạo bởi đốt 1 và đốt 2, rãnh thứ 2 tạo bởi đốt 2 và đốt 3.
Cách 2: Chính bằng bề rộng của khớp đốt thứ 3 của ngón tay cái (trai tay trái, gái tay phải)
Cách 3: Khít các ngón của bàn tay lại. Bề rộng của 4 ngón tay (trừ ngón cái) chính bằng 3 tấc đồng thân.
Cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc sau hôn nhân không phải chỉ là ảo tưởng. Chỉ là, đối với Thủy Dao lúc này, sự trải nghiệm qua 30 kiểu đói khát khác nhau chính là nỗi khổ sở lớn nhất.Tuần trăng mật của cô là những ngày hạnh phúc nhất, đồng thời cũng là những ngày đau khổ nhất cho mỗi lần cô nhớ lại.
Du lịch trên đất Pháp, mỗi ngày đều trong vòng tay yêu thương của chồng. Khách sạn cao cấp là nơi nghỉ ngơi mỗi đêm của họ. Âm nhạc luôn hiện hữu. Hai người dính vào nhau như đôi sam, yêu nhau cuồng nhiệt, ngọt ngào hơn cả lúc chưa cưới. Mỗi ngày qua đi, Thủy Dao cảm giác mình giống như một chú chim nhỏ, hạnh phúc muốn bay đến Thiên Đường.
Nhưng mỗi ngày đều bên nhau không rời như thế, Thủy Dao không tìm được cơ hội ăn thêm để bổ xung thể lực. Mỗi sáng, cô chỉ có thể ăn Salad, uống một ly rượu Sherry, và ăn thêm hai lát hoa quả. Buổi trưa và tối, đi ăn cùng với chồng, cô chỉ có thể “ăn hương ăn hoa” trước mặt anh. Hầu hết đồ ăn kiểu Pháp trên bàn cô không dám đυ.ng đũa nhiều, bởi cô muốn duy trì vẻ tao nhã trước mặt chồng mình. Mỗi lần như thế, cô sẽ uống thêm một cốc nước thật lớn, rồi cười nói với chồng, cô đã ăn no rồi!?
Có trời chứng giám, sau khi kết hôn, chỉ cần anh chồng yêu quý của cô ở nhà, ngày hôm đó y như rằng cô sẽ không được no bụng.
Cảm ơn trời! Hôm nay, anh chồng yêu quý của cô cuối cùng cũng chịu đi làm như bình thường.
Sau khi hôn tạm biệt chồng yêu, Đan Thủy Dao tao nhã xoay người trở lại trong phòng khách. Như một con mèo ăn trộm, cô luồn tay vào kẽ hở của chiếc sofa, lôi ra một bao khoai tây được bí mật tàng trữ dưới đó. Đôi tay tao nhã xé lớp viền bao bên ngoài, mùi khoai tây chiên thơm lừng bay ra. Thủy Dao nhắm mắt, hít ngửi rất thỏa mãn.
Cái mũi hít hít, hoài niệm nhớ nhung thứ mùi thơm, ngon lành của khoai tây chiên. Những ngón tay trắng thon thon vội vã bốc vài miếng, đưa vào cái miệng đang chực chờ nãy giờ.
A …chính là cái này! Không đúng, phải nói chính là hương vị này! Cô cảm động ăn thêm một miếng khoai tây chiên nữa.
Salad là đúng là thứ đồ ăn ma quỷ! Không thuộc âm cũng chẳng thuộc dương, ăn vào chả thấy vị gì ngon, suýt nữa cô đã chết đói vì nó.
Cô hài lòng ăn thêm mấy miếng nữa để bổ sung năng lượng, làm no cái bụng đang đói khát của mình. Chưa đầy vài phút, bao khoai tây chiên đặc biệt to đã hết sạch.
Cô vỗ vỗ tay, đứng lên, đi vào phòng ngủ, mở cái ngăn tủ thuộc sở hữu độc quyền của cô. Bên trong, là những hộp giấy được đóng gói cẩn thận. Bé sôcôla nguyên chất ngoan ngoãn nằm đó, cô rút ba bốn miếng, rồi cẩn trọng khóa kỹ ngăn tủ lại. Kéo ngăn bàn trang điểm được thiết kế đặc biệt, ở trong nó đang chứa đựng một thứ có cái tên rất là nổi tiếng – Cocacola. Oài! Cô cực kỳ mê thứ đồ uống có gas này.
Vào phòng bếp, lấy cái cốc sứ lớn, cho thêm vài cục nước đá, rồi rót Coca đầy cốc, dứt khoát đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
“Hờ ~ Đây mới gọi là sống!” Đan Thủy Dao vừa lòng nghĩ.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng Khách. Thủy Dao cuống cuồng, Coca phụt khỏi miệng cô.