Chương 9: Công Việc Trên Trời Rơi Xuống (4)

Bì Bì Đường Đường ở một bên thấy thế đi tới, bàn tay nhỏ nóng lòng muốn thử, rốt cục nhịn không được nắm lấy một sợi chỉ trắng, trong lòng vui vẻ, đang muốn dùng sức thì thấy Nam Tương nhìn qua, hai đứa bé đồng thời sửng sốt.

Mặt mày Nam Tương đều là ý cười, dịu dàng hỏi: "Bảo bảo cũng muốn tháo dây?”

Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.

"Được thôi, vậy Bì Bì Đường Đường giúp mẹ tháo dây ra nha." Nam Tương chọn một sợi trên quần cho Bì Bì Đường Đường nói: "Nào, tháo ra đi.”

Bì Bì Đường Đường nằm sấp trên đùi Nam Tương rút dây.

Nam Tương tháo chỉ của một bộ quần áo khác, rút dây thun ra, gỡ cúc áo xuống, lại nhìn về phía Bì Bì Đường Đường, thấy tụi nhỏ đã rút hết tất cả dây.

Cô vui vẻ nói: "Tất cả đều rút xong hết rồi, Bì Bì Đường Đường, sao hai đứa lại giỏi như vậy chứ?”

Bì Bì Đường Đường vẫn mím môi, nhưng đôi mắt cong cong đã cho thấy hái đứa phi thường vui vẻ, chỉ là chưa quen thể hiện cảm xúc trước mặt Nam Tương.

"Quá giỏi, quá lợi hại, các con giúp mẹ biết bao nhiêu chuyện." Nam Tương nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bì Bì Đường Đường: "Cảm ơn hai đứa.”

Thân thể nhỏ bé của Bì Bì Đường Đường vui vẻ đến lắc lư.

Nam Tương nói: "Bây giờ mẹ sẽ đo kích thước cơ thể cho các con, nào, trước tiên đo anh trai, sau đó đo em gái.”

Đo chiều dài vai, cánh tay, chân cho Bì Bì Đường Đường, Nam Tương cầm lấy phấn viết cùng thước đo, đánh dấu trên từng miếng vải, khi cần dùng liền lấy kéo cắt là được.

Nghĩ đến chuyện cô làm xong quần áo, lại có thể tiết kiệm được một đồng bảy mao, không đúng, là ba đồng bốn mao, trong lòng cô liền vui sướиɠ, lúc này ngồi trên ghế chân đạp máy may, bắt đầu bận rộn đạp máy may.

Bì Bì Đường Đường đứng sang một bên, tò mò nhìn.

Cách đó không xa, Mai Hồng Mai vẫn đang bận rộn tiếp đãi khách nhân.



Lúc có khách nhân muốn đến lấy quần áo, lúc thì có khách nhân nói quần áo làm sai yêu cầu, lúc thì tìm tiền lẻ cho khách nhân, lúc thì phải đo kích thước cho khách nhân, lúc thì lại tìm cớ nói quần áo chưa làm xong.

Cô bận rộn đến gần giữa trưa mới được nghỉ ngơi.

Vừa quay đầu đã nhìn thấy Nam Tương đang ngồi xổm trước mặt hai đứa bé, khoa tay múa chân cho đứa nhỏ, hơn nữa trên người hai đứa nhỏ mặc cũng không phải bộ quần áo cũ rách lúc vừa mới tiến vào, mà là một bộ quần áo kiểu dáng mới, vừa có phong cách vừa đáng yêu.

Cô không khỏi mở to hai mắt, hỏi: "Bộ quần áo này..."

Nam Tương nghe vậy đứng lên nói: "Chị Mai, chị vừa nói, em có thể dùng máy may, cho nên em đã dùng làm quần áo cho hai đứa nhỏ.”

"Em biết may quần áo?" Mai Hồng Mai kinh hãi.

"Dạ biết." Nam Tương gật đầu.

"Chị xem một chút." Mai Hồng Mai không thể chờ đợi được nữa liền ngồi xổm trước mặt Bì Bì Đường Đường.

Bì Bì Đường Đường sợ đến mức lùi về phía sau.

Nam Tương vội vàng nói: "Không sợ không sợ, dì chỉ muốn nhìn quần áo của các con thôi.”

Bì Bì Đường Đường nghe vậy mới không sợ nữa.

Mai Hồng Mai vén quần áo Bì Bì lên, cố ý nhìn đường may, đường kim chỉ chắc chắn lại thẳng tắp, không có chỉ thừa cũng không bị cong vẹo.

Đúng là người thực sự biết làm quần áo.

Cô quả thật rất ngạc nhiên.

Cô vừa rồi... Chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới cư nhiên lại làm vừa nhanh vừa tốt như vậy, ngay cả lão nhân hành nghề nhiều năm như cô cũng kém hơn.



Trong lòng cô sinh ra sự bội phục đối với Nam Tương, nói: "Làm thật tốt.”

Nam Tương khiêm tốn nói: "Chị quá khen rồi, em chỉ là tùy tiện làm mà thôi.”

Tùy tiện làm mà tốt như vậy?

Mai Hồng Mai đứng dậy, hỏi: "Em có biết làm cái khác không?”

"Ý chị là mấy thứ linh tinh như âu phục nhỏ viết trên bảng bên ngoài sao?" Nam Tương chỉ chỉ bên ngoài.

"Đúng vậy."

"Em đều biết làm." Nam Tương nói.

"Em là thợ may?"

"Không phải, em cái gì cũng không làm, chỉ ở nhà trông con."

"Thật sao?" Mai Hồng Mai mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Vậy em có muốn đến chỗ chị làm việc không?”

Nam Tương ngạc nhiên: "Đến chỗ này làm việc?”

Tác giả có điều muốn nói:

Nam Tương: Mình có thể kiếm tiền!

Bì Bì Đường Đường: Mẹ thật giỏi!

Kỷ Tùy Chu: ??? Đây vẫn là vợ hắn sao?