Chương 6: Công Việc Rơi Từ Trên Trời Xuống (1)

"Đừng sợ đừng sợ, là lỗi của mẹ." Nam Tương nhanh chóng trấn an: "Mẹ quên mất, đêm qua các con uống không ít canh gà, trước khi đi ngủ cũng không nhắc các con đi tiểu, lại ôm hai đứa đến đông phòng, cho nên các con mới không quen giường bị đái dầm, là lỗi của mẹ, trách mẹ.”

Bì Bì Đường Đường ngạc nhiên nhìn Nam Tương, tụi nhỏ nghĩ rằng mẹ sẽ đánh chúng, kết quả lại là mẹ đang xin lỗi.

Nam Tương nói tiếp: "Lần sau mẹ sẽ chú ý nhắc nhở các con, lần này không sao, mang ra bên ngoài phơi nắng là được. ”

Bì Bì Đường Đường vẫn không thể tin được nhìn Nam Tương.

Nam Tương đứng dậy và nói: "Đi thôi, mẹ rửa sạch cho hai đứa, rồi chúng ta thay quần áo sạch sẽ." May mà ngày hôm qua khi Bì Bì Đường Đường thay quần áo, cô thuận tay giặt, nếu không thật sự sẽ không có quần áo mặc.

Bì Bì Đường Đường nghe vậy cẩn thận dịch về phía Nam Tương.

Nam Tương rửa sạch một chút cho Bì Bì Đường Đường, thay quần áo sạch sẽ lần nữa.

Chỉ là quần áo này vừa rách vừa nhỏ, sắp không che được thân thể nhỏ, "Nam Tương" chưa từng mua quần áo cho hai đứa nhỏ, nhưng Nam Tương phải mua, cô nghĩ đến một đồng sáu mao bảy xu trong tay, vừa muốn ăn cơm lại muốn làm quần áo, nhất định sẽ không đủ, cũng may lúc này có thể lấy quần áo người lớn sửa thành quần áo trẻ em, chỉ cần trả một ít phí thủ công là được.

Không biết phí thủ công mất bao nhiêu, nếu phí thủ công quá đắt, vậy cô liền đến cửa hàng mua kim chỉ thích hợp, rồi tự sửa quần áo cho Bì Bì Đường Đường, dù sao cô cũng biết may quần áo, nghĩ như vậy, cô rất thản nhiên nói với Bì Bì Đường Đường: "Lát nữa chúng ta cùng đi huyện thành, dùng quần áo của mẹ để làm quần áo mới cho Bì Bì Đường Đường.”

Quần áo mới?

Sau khi nghe xong Bì Bì Đường Đường mở to mắt.

Nam Tương cười nói: "Làm quần áo đẹp, cho Bì Bì Đường Đường mặc nhất định sẽ vô cùng dễ nhìn.”

Nam Tương cũng không trông cậy vào Bì Bì Đường Đường sẽ nói chuyện, nào biết bỗng nhiên nghe được thanh âm đậm mùi sữa của Bì Bì: "Mẹ là thỏ mẹ sao?”

Nam Tương nghe vậy nhìn về phía Bì Bì: "Bì Bì, con nguyện ý nói chuyện với mẹ?”



Bì Bì gật đầu.

Đôi mắt Nam Tương trong nháy mắt đỏ lên.

Cô biết Bì Bì Đường Đường bị tra tấn rất lớn, cho nên không muốn mở miệng nói chuyện, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc trấn an tâm lý lâu dài, không nghĩ tới vừa qua một đêm, Bì Bì liền mở miệng nói chuyện.

Bì Bì hỏi lại: "Mẹ cũng giống thỏ mẹ ạ?”

Giọng Nam Tương hơi run rẩy: "Đúng, đúng vậy, mẹ là thỏ mẹ.”

Câu chuyện về thỏ mẹ trước khi đi ngủ là do cô nhất thời soạn ra, quả thật là sử dụng chuyện của chính bản thân mình, khiến cô bất ngờ chính là Bì Bì nghe hiểu câu chuyện này, còn vận dụng lên người cô.

Thực sự quá thông minh.

Nghĩ đến kết cục của Bì Bì thông minh như vậy ở trong sách lại là trở thành một kẻ ngốc, cô lại cảm thấy tự trách cùng đau lòng.

Bì Bì hỏi lại: "Mẹ cũng bị thương ạ?”

Nam Tương chỉ vào đầu mình nói với Bì Bì: "Trước đây mẹ có vấn đề ở nơi này, quên mất con và Đường Đường. Bây giờ không có vấn đề nữa, mẹ đã nhớ ra con và Đường Đường, nhớ rằng con và Đường Đường là con trai và con gái của mẹ.”

Bì Bì hỏi: "Sau này, mẹ thực sự sẽ không đánh con và em gái nữa?”

"Thật sự! Mẹ mà đánh con một lần nữa, mẹ chính là chó con! Được không?”

Bì Bì gật đầu: "Ừm.”

Người ta thường nói cha mẹ vô cùng khoan dung đối với trẻ em, thực ra trẻ em mới là người khoan dung hơn với cha mẹ, chủ cần cha mẹ thể hiện một chút sự quan tâm cùng chăm sóc cho trẻ con, tụi nhỏ sẽ nhanh chóng quên đi những chuyện cha mẹ làm sai.



Bì Bì chính là như vậy.

Nam Tương cảm động rơi nước mắt, ôm Bì Bì: "Bì Bì thật tốt.”

Cơ thể Bì Bì vẫn hơi cứng nhắc.

Nam Tương lại biết Bì Bì đã tiếp nhận mình.

Nước mắt cô nhịn không được chảy ra, sau đó lại muốn cười, vừa nhấc mắt thấy Đường Đường ngơ ngác nhìn mình, cô đưa tay ôm Đường Đường nói: "Đường Đường cũng đặc biệt tốt, Bì Bì Đường Đường là người mẹ yêu nhất trên thế giới này.”

Bì Bì Đường Đường đều bất động, tùy ý Nam Tương ôm.

Nam Tương ôm gần năm phút, chậm rãi buông Bì Bì Đường Đường ra, cười hỏi: "Hai đứa ai tè dầm trên giường?”

Vẻ mặt Bì Bì Đường Đường nghi hoặc, tụi nó cũng không biết ai tè dầm.

"Không sao, hiện tại lấy ra phơi nắng một chút là được, đi thôi."

Bì Bì Đường Đường xuống giường.

Nam Tương ôm chăn trên giường lên ra phơi trên sợi dây thừng trong sân, quay đầu nói với Bì Bì Đường Đường: "Được rồi, phơi nắng một chút sẽ tốt thôi.”

Bì Bì Đường Đường thở phào nhẹ nhõm.

"Giờ mẹ làm bữa sáng, ăn xong chúng ta liền đi huyện thành."

Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.