Chương 43: Giày Xăng Đan Vải (2)

Vừa mới uống chút nước, trưởng thôn mang theo một túi đồ lớn tới.

“Trưởng thôn, chuyện gì thế?” Nam Tương hỏi.

"Đồ Tùy Chu gửi về, buổi sáng gửi tới đây, con không ở nhà, chú nhận giùm con, vừa lúc đưa cho con." Trưởng thôn nói.

Kỷ Tùy Chu gửi đồ? Nam Tương sửng sốt một chút, nói: "Cảm ơn trưởng thôn.”

"Đừng khách khí, mấy đứa mở ra xem đi, chú đi đây."

"Cám ơn."

Trưởng thôn xoay người rời đi.

Nam Tương mở túi ra xem, là quần đùi ngắn, giày, mũ, vớ, mùng, nhang muỗi, sữa bột, quạt nhỏ, truyện tranh, bánh quy... Đều là đồ cho trẻ con, cô không khỏi bật cười, Kỷ Tùy Chu vẫn không yên tâm "Nam Tương", sợ 100 đồng kia ném đá trên sông, cho nên lại gửi về mấy thứ này.

Lật đến cuối cùng, Nam Tương nhìn thấy một chiếc váy hoa, màu sắc khác với váy hoa của vị khách nữ, nhưng cũng khá đẹp.

Cô có thể tưởng tượng được tâm tư của Kỷ Tùy Chu, hắn đại khái đang nói "Nể tình tôi mua một chiếc váy hoa cho cô, cô đối xử tử tế với con trai con gái của tôi đi", hiện tại cô nói với Kỷ Tùy Chu, cô thật sự rất thích Bì Bì Đường Đường, phỏng chừng Kỷ Tùy Chu cũng không tin, cứ chờ hơn một tháng nữa rồi nói sau, cô lấy hết đồ ra, Bì Bì Đường Đường kinh hô liên tục.

Bì Bì hỏi: "Sao lại có nhìu đồ đồ như vạy?”

Đường Đường nghĩ đến lời trưởng thôn nói: "Trưởng thôn nói, nói, Tùy Chu gửi.”

Nam Tương cười xoa mặt thịt nhỏ của Đường Đường hỏi: "Tùy Chu là ai?”

Đường Đường hơi sửng sốt.

Bì Bì nói, "Là ba.”

Đường Đường mở to hai mắt, tiếp theo nhớ tới ba gọi là Kỷ Tùy Chu, lập tức dùng tay nhỏ che cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên.

Bì Bì hỏi: "Ba gửi, cho chúng ta?”

Nam Tương nói: "Đúng rồi.”

Bì Bì Đường Đường cùng nhau nói, "Ba tốt.”



"Ba vốn đã tốt rồi."

"Nào, tới thử quần áo mới."

Bì Bì Đường Đường vui vẻ thử quần áo.

Kỷ Tùy Chu hoàn toàn không thể tưởng tượng được Nam Tương yêu con bao nhiêu, cũng không tưởng tượng được bây giờ Bì Bì Đường Đường đã trưởng thành như thế nào, cho nên quần áo của hai đứa bé đều bị nhỏ, giày cũng nhỏ.

Bì Bì Đường Đường nhíu mày nhỏ nói: "Chặc quá.”

"...Không sao không sao, để mẹ sửa lại cho các con.”

"Ừm."

Mặc dù quần áo và giày của Bì Bì Đường Đường bị nhỏ, nhưng bánh quy sữa bột đều rất ngon, Bì Bì Đường Đường vừa uống sữa vừa đọc truyện tranh.

Nam Tương cảm thấy thứ tốt nhất là nhang muỗi.

Đêm khuya tĩnh lặng, Bì Bì Đường Đường đã ngủ say, cô thắp nhang muỗi trong đông phòng, làm giày, không còn muỗi cắn cô nữa, cô chuyên tâm làm ba đôi giày, ngày hôm sau khi đến cửa hàng may vá Hồng Mai, liền nhìn thấy Uông thị cầm giỏ rau đứng trước cửa.

"Dì." Nam Tương hô một tiếng.

"Ai, Nam Tương tới." Uông thị cười hô: "Bì Bì Đường Đường.”

"Bà ngoại." Bì Bì Đường Đường cùng Uông thị ở chung mấy ngày nay, đều gọi Uông thị là bà ngoại, cảm nhận được Uông thị tốt, hai bé cũng sẵn lòng nhiệt tình với Uông thị.

Uông thị thích Nam Tương, theo đó cũng thích Bì Bì Đường Đường, lấy ra hai cái bánh quai chèo từ trong giỏ rau, nói: "Nhìn xem, bà ngoại mang gì cho hai cháu?”

“Bánh quai chèo!” Bì Bì Đường Đường cùng nhau nói.

"Đúng rồi, cho hai cháu ăn."

Bì Bì Đường Đường vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn bà ngoại.”

"Thật lễ phép."

"Dì, sao dì lại tiêu tiền loạn rồi." Nam Tương vừa mở cửa vừa nói.



"Tiêu gì chứ, này chỉ có mấy xu tiền." Uông thị cười nói.

"Thì cũng là tiền, lần sau dì đừng mua nữa."

"Được." Uông thị nói.

Nam Tương liếc mắt nhìn giỏ rau nói: "Sao dì mang nhiều đồ ăn như vậy?”

"Đây đều là rau trong vườn nhà mình lớn lên, không cần tiền."

"Có thể bán lấy tiền."

"Không đáng giá, vừa lúc chúng ta cùng nhau ăn." Uông thị cười tủm tỉm nói.

Nam Tương thật sự cảm động, cô biết những đồ ăn này không cần tiền, nhưng Uông thị cầm giỏ rau phải đi bốn năm dặm đường, rất mệt mỏi.

Cô định nói chuyện với Uông thị, kết quả Uông thị kéo Bì Bì Đường Đường ra sân sau, nói là làm một cái giỏ tre nhỏ cho hai bé chơi, Bì Bì Đường Đường sau khi nghe được liền hoan hô.

Nam Tương còn muốn nói gì đó, phía sau liền truyền đến một giọng nói: "Nam Tương.”

Nam Tương quay đầu nhìn, là vị khách nữ ngày hôm qua, hôm nay cô mặc váy hoa mới sửa xong ngày hôm qua, cố ý buộc tóc kiểu đuôi ngựa cao, nhìn qua vô cùng tươi mát tự nhiên, nhưng do mang giày cao su, nên có phần không hợp.

Có điều Nam Tương không nói ra, cô biết vị khách nữ họ Dương, vì thế cười nói: "Cô Dương, sao cô đến sớm thế?”

Cô Dương nói: "Tôi ra ngoài gặp bạn, tiện đường ghé qua, thấy cô vừa lúc mở cửa, nên mới đến, tôi muốn hỏi cô một câu, giày đã làm xong chưa?”

"Làm xong rồi." Nam Tương nói: "Tôi đưa cô xem thử.”

Cô Dương bước vào cửa hàng.

Nam Tương lấy ba đôi giày từ trong túi vải đặt lên quầy, cô Dương liếc mắt nhìn đã thấy một đôi giày tương tự như quần áo của mình, giống như đúc đôi cô nhìn thấy trên sổ luyện tập, không, không đúng, so với trên sổ luyện tập càng đẹp hơn, cô đứng lên nhìn, rất nhẹ, nhưng chỗ nối giữa mảnh vải và đế giày rất rắn chắc.

"Cô mang thử đi." Nam Tương nói.

"Có được không?" Cô Dương hỏi.

"Có thể."