“Làm sao anh còn đứng ở nơi này, tôi muốn ngài ra ngoài chính là muốn ngài đi tìm mẹ đứa bé, dưới tình huống này mẹ đứa bé không có ở đây thì làm sao được!” Y tá vừa nhìn Trác Minh Liệt còn đứng ở bên ngoài không chịu được liền tức giận .
“Con tôi hiện tại như thế nào?” Trác Minh Liệt nghe thấy bên trong không còn tiếng khóc cũng bình tĩnh lại mấy phần cùng y tá nói chuyện.
“Vấn đề của đứa bé không lớn chỉ là cảm lạnh có chút phát sốt. Đứa nhỏ này không thể rời bỏ mẹ vừa rồi ở bên trong không ngừng muốn tìm mẹ . Cho nên tiên sinh…” y tá chậm lại giọng nói “Vì đứa bé vợ chồng ngày hãy ít gây gổ đi!”
Trác Minh Liệt dở khóc dở cười chuyện này…….
“Cám ơn cô y tá, vậy bây giờ tôi có thể vào xem con trai một chút được không?”
“Nhìn có thể chỉ là đừng đánh thức nó!”
Vì vậy Trác Minh Liệt rón rén đẩy cửa phòng bệnh ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộc tái nhợt, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. TrácMinh Liệt thật sự không hiểu nổi tên tiểu tử này tại sao lại thích Tiểu Thi như vậy?
“Ông chủ thật ngại hôm nay tới đã muộn!” Tiểu Thi tận lực duy trì nụ cười trên mặt đi vào tiệm bán hoa.
“A Tiểu Thi. Đến rất đúng lúc nhưng mà hôm nay địa điểm tặng hoa có chút xa đó!” Ông chủ tiệm bán hoa lấy ra một bó hoa Bách Hợp “Bó hoa này đưa đến Thành Tây -Cao ốc Minh Châu cô biết đi như thế nào chứ?”
“Tôi có bản đồ .” Tiểu Thi nhận lấy bó hoa chuẩn bị xuất phát.
Nói là có bản đồ nhưng vì mới đến đây nên cô rốt cuộc vẫn chưa rõ hết đường được, từ tiệm bán hoa lên đường vòng nửa tiếng cũng không tìm được phương hướng chuyện này nên như thế nào mới tốt đây. Lúc đi ra đã là buổi trưa chưa tới mấy giờ sẽ phải đi đón Cầu Cầu tan học cô cũng không còn thời gian để lãng phí. Lại vòng hai vòng Tiểu Thi bắt đầu hỏi đường. Không tệ một chiêu này so xem bản đồ còn hữu dụng hơn nhiều. Không sai biệt lắm, gần một canh giờ cô chạy tới Cao ốc Minh Châu. Cầm hết biên nhận Tiểu Thi vừa nhìn thời gian đến đón Cầu Cầu tan học hình như đã gần đến vì vậy liền muốn theo bản đồ đi tắt về nhà không ngờ lối đi tắt nay lại gây ra rắc rỗi lớn.
“Tiên sinh ngài khỏe chứ xin hỏi cái chỗ này đi như thế nào?” Tiểu Thi chỉ vào vị trí tiệm bán hoa trên bản đồ “Cô lạc đường .”
Người nọ nhìn bản đồ một chút lại nhìn một chút Tiểu Thi sau đó lầu bầu một câu: “Hướng Bắc sau đó quẹo phải đến đường Phục Hưng rồi đi về phía trước là được!”
“Cám ơn!” Tiểu Thi cảm ơn rồi phóng xe hướng Bắc đi tới nhưng càng chạy phát hiện càng không đúng. Lúc này đã gần đến giờ nhà trẻ tan cô thực sự rất vội rồi.
“Tiên sinh anh mạnh khỏe….” Tiểu Thi cầm bản đồ vừa định hỏi người bên cạnh thì người nọ quay mặt lại kết quả người nọ ….cô hoảng sợ phát hiện anh ta chính là người cô vừa mới hỏi đường kia hơn nữa hiện tại bên cạnh anh ta còn có thêm 2-3 người đàn ông khác.
“Các anh muốn làm gì? ?” Tiếng lòng của Tiểu Thi nói lên.
“Làm gì cô em cứ nói đi? Tiểu mỹ nhân chúng tôi theo dõi em đã lâu a hắc hắc” ba người nói qua liền xoa xoa tay hướng chỗ Tiểu Thi đi lại gần.
“Cầu Cầu làm sao con còn chưa đi!”
“Mẹ con còn chưa tới đón con.” Nhà trẻ tan học các bạn cũng đều đi gần hết nhưng Cầu Cầu phát hiện mẹ còn chưa có đến. Ai từ khi biết Mộc Mộc mẹ thật sự không giống như trước nữa Cầu Cầu buồn buồn nghĩ.
Trời càng ngày càng tối Cầu Cầu rốt cuộc gấp đến độ khóc lên.
“Cầu Cầu? ?” Tiếng khóc của Cầu Cầu làm kinh động đến Thẩm Tử Quân “ Con làm sao vậy?”
“Mẹ con đến bây giờ cũng còn không có tới đón con về nhà Cô giáo con thật sợ hãi!”
“Cầu Cầu không sợ con có biết số điện thoại của mẹ con không?”
Cầu Cầu lắc đầu một cái lại thất thanh mà khóc lên.
“Vậy của ba con?”
“ Ông ấy đã trở về Canada”
Chuyện này làm như thế nào mới tốt… ngày đó Thẩm Tử Quân gặp qua Tiểu Thi họ cũng coi là có duyên gặp mặt một lần. Phụ nữ kia không giống như là sẽ thả đứa bé không để ý làm chuyện khác người của lại nói nếu quả như thật có chuyện gì cũng nên gọi điện thoại tới trường học!
Đúng rồi! Thẩm Tử Quân chợt nhớ tới hôm nay ở trên báo chí ngoài ý muốn cũng nhìn thấy tin tức về Tiểu Thi và Trác Minh Liệt chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự có cái gì? Nghĩ tới đây Thẩm Thẩm Tử Quân vội vàng bấm số điện thoại của Trác Minh Liệt!
Còn tiếp...