“Tổng tài, nhà hàng bên kia đã chuẩn bị rất tốt vào hôm 19, ngài có muốn hẹn gặp tiểu thư Thi Ngữ không?”
Trác Minh Liệt khoát áo, nhanh chóng chui vào chiếc kia Maybach 62 đi mất.
Ngày Chín là một quán bar sang trọng nhất trong cả thành phố, nó tụ tập đầy đủ tinh hoa của mọi quán bar và đó cũng chính là nơi mà Trác Minh Liệt thích nhất. Và đương nhiên hầu hết tất cả mọi người đi đến nơi này không phải là quan chức thì cũng thuộc giới thượng lưu.
“Thi Ngữ, tối nay chúng ta sẽ đi quán Bar Ngày Chín. Đợi lát nữa tớ sẽ giúp cậu hóa trang thành một người trưởng thành thực thụ không phải là dáng vẻ trẻ con 17 tuổi hàng ngày của cậu nữa” Thẩm Tử Quân nói xong lấy ta buộc mái tóc dài của Lâm Thi Ngữ lên, sau đó cho cài lên trên đó những lọn tóc xoăn màu phớt.
Quán bar Ngày Chín? “ Tử Quân , tớ không muốn đi nơi đó đâu ,ngộ nhỡ làm sao thì sao” Lâm Thi Ngữ thấp thỏm.
“Yên tâm đi tất cả có tôi đây!”
Ba giờ sau tại quán bar Ngày Chín , trong đại sảnh xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp làm mê hoặc tất cả mọi người . Mái tóc quăn màu rám nắng quyến rũ nở rộ trên bả vai, áo đầm màu đỏ như lửa bao lấy vóc dáng linh lung mỹ lệ. Vớ lưới cá màu đen phối với giày cao gót màu đỏ quyến rũ, chỉ là gương mặt trong sạch như hoa bách hợp mang theo vài phần thấp thỏm mê mang.
“Thi Ngữ cậu vào phòng lớn trước đi , tớ ở đây đợi các bạn khác”. Thẩm Tử Quân khích lệ vỗ vỗ lưng ngọc của Lâm Thi Ngữ .
“Tử Quân!” Trời ạ, đây là lần đầu tiên cô tới nơi này làm sao mà biết được phòng lớn ở chỗ nào ,mặc dù như thế cô vẫn cố đi về phía trước , chỉ chốc lát những chiếc đèn nháy đã làm cho cô hoa hết cả mắt. Cô đi từ bên trái sang phải khi đếm đến phòng thứ ba thì đẩy cửa đi vào.
“Nguy rồi đi nhầm phòng!” Lâm Thi Ngữ kinh hô! Đây cũng là một bữa tiệc sang trọng nhưng không phải là bữa tiệc của cô.
Cô nhấc chân, muốn chạy đi nhưng lại bị người khác gọi lại “Vị này chính vị hôn thê của Trác Minh Liệt- tiểu thư Hàn Ti Nhã ! Quả nhiên danh bất hư truyền! “ Một người đàn ông mặc tây trang nói lớn.
“Trác Minh Liệt chưa bao giờ dẫn tiểu thư Hàn Ti Nhã đi cùng, vậy hôm nay cô ấy có thể cùng chúng ta uống một chén !”
Tất cả mọi người trong phòng lớn vừa nghe thấy tên Hàn Ti Nhã thì lập tức tập chung lại.
“ Thật sự xin lỗi nhưng mà tôi đi nhầm phòng” Nhưng những người đó đều không nghe cô giải thích ép cho cô uống rượu. Lâm Thi Ngữ lại bị ép uống một ly rượu chỉ chốc lát sau đầu óc cô liền choáng váng . Cô cố gắng hết sức để thoát khỏi những người đó , nhưng bọn họ lại cố vây quanh cô đẩy cô vào một gian phong xa lạ, Lâm Thi Ngữ vừa thấy giường là lập tức nằm xuống ngay .
Thật mềm, thật thoải mái còn có chút ấm áp Lâm Thi Ngữ mơ mơ màng màng vuốt ve thứ gì đó ở phía dưới.
“Đủ chưa? “Giọng nam hùng hậu khiến Lâm Thi Ngữ say rượu chợt tỉnh một chút nhưng đã đã quá muộn. Người nọ lật người đè lên người cô ,không nói lời gì đã gỡ bỏ quần áo của cô.
“Chờ một chút” cô mơ hồ kêu lên nhưng đầu óc đã hoàn toàn ngưng trệ.
! ! Cảm giác đau đớn giữa hai chân truyền đến làm cho Lâm Thi Ngữ không chịu được liền há mồm cắn cánh tay của người kia. Người nọ còn chưa chú ý đến hành động của Lâm Thi Ngữ, cô vừa đau lại sợ không đủ sức nói được mạch lạc nữa là kêu.
Cho đến thỏa mãn người đàn ông kia mới dùng tay bật đèn ở đầu giường. Lâm Thi Ngữ hét lên một tiếng rồi lăn một vòng xuống giường chạy ra ngoài, người đó vội quàng khăn tắm đuổi ra ngoài nhưng chỉ kịp nhìn thấy chiếc giầy cao gót màu đỏ tươi trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.