Trác Minh Liệt đá văng thi thể Thứ Vị ra sải bước đi vào phòng dưới đất. Mùi máu tanh gay mũi và mùi hôi thối làm cho người ta hít thở không thông. Anh buông lỏng cà vạt càng không ngừng đá văng những chướng ngại vật dưới chân ra.
“ Tổng giám đốc” A Quỷ kéo một người anh em đang bị thương băng bó cho anh ta.
“Người đâu?” Trác Minh Liệt cau mày hỏi.
A Quỷ chợt nghĩ đến, anh sao lại có thể đem chuyện tìm người quên mất.
“Có lẽ là ở bên trong!” Anh nhanh chóng kéo màn vải bẩn thỉu phủ trên người Tiểu Thi trên bàn mổ ra.
Vết thương trên tay trái của cô máu chảy đầy đất, đôi môi tái nhợt vô lực, mơ hồ kêu tên ai.
! Trác Minh Liệt kêu lên anh lập tức cởϊ áσ khoác của mình ra, bế cô lên. Cả người cô dựa lên ngực anh, mãi tóc đen rủ xuống giống như đóa hoa tươi sắp khô héo .
“Này cô không được chết!” Anh vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhưng dương như cô không có phản ứng gì. Anh lấy một khối băng gạc dùng sức quấn ở trên vết thương của cô.
Trác Minh Liệt ôm cô nhanh chóng từ dưới đất vọt đi.
“A Quỷ anh dẫn dắt các anh em dọn sạch nơi này ,tôi đưa cô ấy đi bệnh viện!” Trác Minh Liệt cau mày trầm giọng phân phó. A Quỷ bị dọa sợ ,cúi đầu “ Tổng Tài, thật xin lỗi! Vừa rồi tôi….” Trác Minh Liệt giơ tay lên ý bảo anh ta đừng nói nữa “ Nếu như anh không có việc gì, thì hãy cầu nguyên cho cô ấy không có việc gì nếu cô ây bị sao thì anh hãy đem cái địa bàn của anh giao ra đi!”
“Tổng giám đốc!”
A Quỷ nắm cửa xe lại suýt chút nữ là nị nghiến qua. Trác Minh Liệt không để ý tí nào anh phóng xe đi thẳng.
“Bác sĩ bác sĩ!” Trác Minh Liệt ôm Tiểu Thi vọt vào bệnh viện máu tươi nhiễm đỏ áo sơ mi trắng của anh xem ra cực kỳ nổi bật.
Các bác sĩ vừa nhìn thấy cảnh này còn tưởng rằng là tan nạn xe cộ lập tức chuẩn bị cấp cứu.
Nhìn Tiểu Thi bị đưa vào phòng cấp cứu Trác Minh Liệt mới nhớ tới gọi điện thoại cho Thẩm Tử Quân.
“Thẩm tiểu thư… Tiểu Thi… tôi đã tìm được chỉ là cô ấy xảy ra chút chuyện. Cô tạm thời hãy giúp một tay chăm sóc Cầu Cầu đi!”
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? ?”
“Một lời khó nói hết dù sao bây giờ đã bình an là được!”
“Tiên sinh anh là người thân của vị tiểu thư này sao?” Bác sĩ cắt đứt cuộc điện thoại của của Trác Minh Liệt.
“Tôi cúp trước bên này có chuyện!” Trác Minh Liệt cúp điện thoại.
“Tôi không phải là người thân của cô ấy nhưng là bạn của cô ấy, cô ấy có vấn đề gì không?” Trác Minh Liệt hỏi.
“Là như vậy. Vị tiểu thư này mất máu quá nhiều dẫn tới cơn sốc tuy nhiên chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện nơi cô ấy bị thương có rất nhiều nơi có dấu vết vá lại chúng tôi lo lắng vết thương sẽ khiến cho da được cấy sẽ bị thương cho nên tiên sinh hãy đưa cô ấy đến bệnh viện tại thành phố Mã Lệ đi, nơi đó so với chúng tôi nơi này tốt hơn!”
“Cái gì cấy da vá lại?” Trác Minh Liệt không hiểu “Anh nói là người phụ nữ bên trong kia đã từng cấy da?”
“Đúng vậy!”
Trác Minh Liệt nghi ngờ nhìn bác sĩ một chút sờ lên cằm mất hồn trong chốc lát “Được rồi!”
Nhưng bác sĩ giống như đã phát hiện cái gì anh ta nhìn chằm chằm Trác Minh Liệt nhìn thật lâu mới tự lẩm bẩm rời đi: “người này sao giống Trác Minh Liệt vậy!”
“Tiểu Hứa! Bác sĩ rất bát quái kéo một y tá “Cô xem, đó, cái trai đẹp đó,có phải là Trác Minh Liệt hay không !”
“Ai… hình như là vậy!” Hai người y tá mắt sang lên, ha ha có thêm tiên thu nhập từ báo lá cải rồi.
Hai người lải nhải đang chuẩn bị nhắn tin cho tờ báo điện thoại di động lại đột nhiên bị người ta lấy xuống.
“Chuyện tối nay nếu như đăng báo các cô liền chuẩn bị về nhà mà ăn cơm tôi bảo đảm nửa đời sau của các cô chỉ có thể ở nhà!” Trác Minh Liệt lui về phía sau mấy bước cầm lấy di động trực tiếp ném vào thùng rác. Bác sĩ cùng y tá hai mặt nhìn nhau run thành một đoàn.