Bác ơi “Nữu Nữu khóc lớn.
“Nữu Nữu ngoan không sao”Thi An vừa lau nước mắt cho Nữu Nữu vừa đi xuống núi đi mà không có ý thức được mình có thể đi bộ.
“Thi Kiệt “Thi An giao Nữu Nữu lại cho Phùng Thiếu Diễm “Vừa rồi thiếu chút nữa gặp chuyện không may”
“Thi An anh”Phùng Thiếu Diễm kinh ngạc nhìn anh”Anh có thể đi bộ?”
“?”Thi An nhìn xuống hai chân của mình một chút chợt ngã nhào xuống đất”Vừa rồi tôi tự mình đi xuống?”
“Đúng vậy!”Nữu Nữu vui vẻ lớn tiếng”Bác có thể đi bộ!”
“Thật sự tôi có thể đi bộ?”Thi An vẫn chưa tin cố gắng muốn thử lại cố đứng lên lần nữa nhưng phát hiện làm thế nào cũng không đứng lên nổi.
“Thi An anh đừng vội em tin tưởng chân của anh có thể khôi phục!”Phùng Thiếu Diễm đỡ anh trai đứng lên”Nhất định có thể!”
Thi An có mấy phần thất vọng đấm hai chân”Vừa rồi có thể sao bây giờ lại không được?”
Đúng lúc này tiếng quản gia lại vọng lại.
“Ăn cơm được rồi.” Quản gia Lý hào hứng nói: “Nhị thiếu gia những món này đều là Đại Thiếu Gia tự mình chuẩn bị cậu ấy nói những món ăn này cậu đều thích ăn!”
“Cám ơn”Phùng Thiếu Diễm cảm kích nhìn Thi An”Cám ơn anh, anh trai!”
Vốn phải là lần đoàn viên vô cùng vui vẻ nhưng lại vì tâm sự Phùng Thiếu Diễm nặng nề mà trở nên ngột ngạt.
“Tử Quân ?”Thi Ngữ mở cửa phòng bệnh của Tử Quân ra lại phát hiện cô ấy đã không còn ở đó ” Minh Liệt, không thấy Tử Quân đâu!”
“Có lẽ cô ấy đã đi tìm Phùng Thiếu Diễm rồi.” Trác Minh Liệt kéo tay Thi Ngữ “Bọn họ đều đã là người lớn, chúng ta trở về chờ tin tức đi!”
Thi Ngữ thẫn thờ nhìn phòng bệnh rỗng tuếch đi ra ngoài với Trác Minh Liệt.
“Anh, ba, chúng em phải đi về”Phùng Thiếu Diễm ôm Nữu Nữu chào tạm biệt Thi An.
“Thật sự không thể ở lại sao?”
“Em..”
“Anh sẽ không cưỡng cầu cậu nếu như có một ngày cậu muốn quay về hãy nói trước với anh một tiếng”
Phùng Thiếu Diễm gật đầu.
“Bác hẹn gặp lại, ông nội hẹn gặp lại”
“Anh hãy thay em chăm sóc ba, còn nữa nếu chân anh phục hồi hãy báo cho em biết”
Thi An mỉm cười gật đầu.
Phùng Thiếu Diễm chuẩn bị cho Nữu Nữu xong lập tức lao xe xuống núi. Vì tránh đoạn đường tràn đầy bi thương kia anh lại xe qua đường khác.
“Ba tại sao chúng ta lại đi về?”
“Bởi vì còn có việc”
Đi qua đi lại chiếc xe gào thét Phùng Thiếu Diễm phiền não mở nhạc lên : “Chúng ta đến thăm lại chốn xưa, xắp xếp lại những hồi ức cũ, tạo lên những hồi ức mới, gặp lại bạn bè, quên đi kẻ thù, nhớ người yêu…. !”
Công lộ ở trước mặt quá nhiều xe qua lai, cô dang ở sau rào chắn, đợi chiếc xe lửa lđi qua, nhìn dòng xe muốn mau chóng gặp Phùng Thiếu Diêm cô muốn nói với anh cô tha thứ cho anh, cô muốn hạnh phúc sống cùng anh và Nữu Nữu.
Phùng Thiếu Diễm híp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe con màu trắng đối diện, anh mơ hồ nhớ đây hình như là xe củaThẩm Tử Quân nhưng chờ anh muốn nhìn cẩn thận một chút thì chiếc xe lửa đã lao đi, qua ba mươi giây sau hàng rào mở ra Phùng Thiếu Diễm còn muốn tìm chiếc xe màu trắng xe kia nhưng đã không tìm được. Đợi anh phục hồi tinh thần lại chiếc xe kia đã lao đi với tốc độ cực kỳ nhanh lúc phong ngang qua xe anh, trong nháy mắt Phùng Thiếu Diễm thấy rõ người trong xe chính là Thẩm Tử Quân ! Có lẽ đâu là hữu duyên vô phận đi!
Thẩm Tử Quân vội vã đến mức không muốn để ý đến mọi việc xung quanh, giờ cô chỉ muốn mọc them đôi cánh có thể lập tức đến chỗ của anh, ôm anh và Nữu Nữu vào lòng, nói với anh mọi chuyện.
Sáu giờ năm mươi phút Phùng Thiếu Diễm đến sân bây. Sauk hi cất xe cần thận anh dẫn dẫn con gái về phía xe.
Dòng người bắt đầu đông Phùng Thiếu Diễm bế Nữu Nữu lên.
“Tiểu thư nơi này không thể đỗ xe”Cảnh sát giao thông ngăn cản Tử Quân .
“Tôi đáng có việc gấp lập tức sẽ quay lại”
“Vậy cũng không được”
Thẩm Tử Quân bất đắc dĩ bỏ xe lại lao đi như điên.
“Này tiểu thư! !”
Đèn giao thông xanh đỏ chợt lóe chợt lóe , tất cả là số mệnh.
Xuyên qua biển người mênh mông Thẩm Tử Quân liếc mắt đã nhìn thấy trên đường cái Phùng Thiếu Diễm đang ôm Nữu Nữu , cầm hành lý đơn giản cô đơn mà thê lương. Biểu tình lãnh đạm làm cho anh càng cô độc, làm cho người ta cảm giác những người xung quanh chỉ là không khí đối với anh không hề tồn tại.
“Nữu Nữu!”Tử Quân gọi to một tiếng muốn chạy qua nhưng lúc này đèn đỏ chợt sáng. Người đi đường dừng bước những chiếc xe đi qua. Từng chiếc một lao đi chặn tầm mắt cô lại t. Cô gấp đến độ dậm chân.
“Ba, Nữu Nữu muốn uống trà sữa”
“Được”
Phùng Thiếu Diễm ôm Nữu Nữu xoay người vào tiệm trà sữa, đợi đèn xanh Tử Quân đã chậm mất dấu chân của bọn họ. Rất lâu cũng không phải trùng hợp bởi vì đây là số mạng đang nói đùa với chúng ta hoặc là khảo nghiệm sự kiên nhẫn của chúng ta.
Thẩm Tử Quân nhìn xung quanh tìm kiếm trong biển người mênh mông nơi nào có bóng dáng ba con bọn họ!
“Nữu Nữu”Tử Quân khóc lên, lần từ biệt này nếu như Phùng Thiếu Diễm không muốn gặp lại cô, cô sẽ tkhông có cơ hội nhìn thấy Nữu Nữu nữa. Cô không thể bỏ qua như vậy nhìn đồng hồ chỉ đến sáu giờ năm mươi lăm phút còn có năm phút đồng hồ cuối cùng cô nhất định phải cố gắng!
“Chúng ta phải nhanh lên một chút nếu không sẽ không kịp máy bay.” Phùng Thiếu Diễm nói với con gái.
“Ba”Nữu Nữu ôm ly trà sữa muốn nói lại thôi”Thật ra thì Nữu Nữu không muốn đi”
Phùng Thiếu Diễm kinh ngạc nhìn con gái không nói lời gì bế bé lên.
“Không muốn đi cũng phải đi”
Thẩm Tử Quân chạy như điên ở trong đại sảnh của sân bay, nhưng cô không thể nào nghĩ được tại sao Phùng Thiếu Diễm còn chưa có xuất hiện? Vẫn là anh đã lên máy bay. Điện thoại di động reo là Thi Ngữ .
“Tử Quân tìm thấy anh ấy chưa?”
“Chưa tìm được”
Đúng vào giây phút ngắn ngủn đó Phùng Thiếu Diễm ôm Nữu Nữu qua sau lưng Tử Quân .
“Ba chúng ta thật sự phải đi sao?”Nữu Nữu cẩn thận hỏi. Phùng Thiếu Diễm không trả lời.
Sáu giờ 58 phút. Thẩm Tử Quân vội chạy về phía phòng truyền thanh của sân bay.
“Các vị hành khách, xin chú ý chuyến bay bay đến Newyork sẽ lập tức cất cánh”
Phùng Thiếu Diễm ôm Nữu Nữu đi vào cửa lên máy bay.
“Bây giờ đến mục tìm người, xin mời hành khách trên chuyến bay số 7024 Phùng Thiếu Diễm tiên sinh lập tức đến phòng phát thanh! Xin mời hành khách trên chuyến bay số 7024 Phùng Thiếu Diễm tiên sinh lập tức đến phòng truyền thanh!”
“Nữu Nữu , mẹ con đây ” Trong đại sảnh trống trải truyền đến tiếng khóc nức nở của Tử Quân “Nếu như con có thể nghe thấy, nhất định phải làm cho ba con đừng đi!”
“Mẹ! !”Dùng lực lớn thoát khỏi l*иg ngực của Phùng Thiếu Diễm chạy ra.
Phùng Thiếu Diễm nghe thấy giọng nói của cô chợt lệ nóng doanh tròng.
Trong mông lung anh nhìn thấy Tử Quân khóc ôm Nữu Nữu, sau đó chạy về phía anh ( hết trọn bộ )