“Là cô ấy?”Thi An có chút ngoài ý muốn”Đã như vậy sao cậu không để cho Nữu Nữu nhận mẹ.”
Phùng Thiếu Diễm không trả lời trầm mặc ngồi xuống.
“Bác ơi, mẹ Nữu Nữu là ai ?” Trong đôi mắt nhỏ của Nữu Nữu vụt sáng nhỏ giọng hỏi.
” Mẹ Nữu Nữu là vợ của ba Nữu Nữu “Thi An cười nhìn Nữu Nữu”Nữu Nữu có thích nơi này hay không?”
“Thích ạ, bác, nơi này thật là đẹp a, nhà của cháu cũng không có đẹp như vậy”
“Vậy cháu có muốn ở lại không?”
“Muốn ạ”Nữu Nữu không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Tốt lắm!”Thi An nắm tay nhỏ bé của Nữu Nữu nói với quản gia: “Bác Lý nói mọi người chuẩn bị bữa ăn tối! Tối nay tôi muốn ăn tối với cháu gái nhỏ bảo bối của tôi!”
“Thi An đừng đùa nữa, tối nay chúng em phải đi rồi ”
“Thi Kiệt chẳng lẽ cậu đến thăm ba ngay cả một bữa ăn cũng không có thời gian sao?”Thi An nặng nề hỏi.
“Em không có ý đó”
“Không có ý đó là tốt rồi, Nữu Nữu chúng ta đi, bác dẫn cháu xem phong cảnh!”Nói xong Thi An dẫn Nữu Nữu đi, Phùng Thiếu Diễm cực kỳ bất đắc dĩ.
Lúc Phùng Thiếu Diễm quyết định ở lại nhà của ba mình thì Tử Quân cũng đến nhà của Thi Ngữ.
“Thi Ngữ “Cô mở cửa xe lảo đảo đi ra.
Thi Ngữ thấy Tử Quân tới lòng vốn đã tuyệt vọng bỗng nhiên lại dấy lên một tia hi vọng.
“Tử Quân ! Sao giờ cậu mới đến!”
“Tớ”Lời nói chưa dứt âm cô cảm thấy trong lỗ mũi chảy hai dòng nước nóng”Tớ..”Trước mặt trở lên tối sầm cô ngã xuống mặt đất.
“Tử Quân ! Tử Quân !”Thi Ngữ hét lên.
“Bác sĩ tình trạng của bạn của tôi sao rồi?”
” Tiểu thư Tử Quân chỉ bị chấn thương sọ não nhỏ, không có gì đáng ngại”
“Vâng” nghe xong lời của bác sĩ Thi Ngữ mới thở một hơi. Trác Minh Liệt ở bên cạnh lại không thể chịu được”Thi Ngữ, em có thể không quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa được không? Cơ thể của em sẽ không chịu nổi!”
“Trác Minh Liệt anh hãy cho em thêm một cơ hội nữa, em nhất định phải thử một chút”
Trác Minh Liệt bất đắc dĩ nhìn cô không nói một lời.
” Tiểu thư Tử Quân đã tỉnh cô có thể vào thăm rồi !”Bác sĩ mỉm cười nói.
Thi Ngữ không kịp chờ đợi chạy vào.
“Thi Ngữ cậu có thể nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho tớ không ?”Thẩm Tử Quân tỉnh lại ý niệm đầu tiên chính là chuyện này.
“Được bây giờ tớ sẽ nói mọi chuyện cho cậu biết nhưng cậu phải đồng ý với tớ bất kể có như thế nào đều phải giữ tỉnh táo!”
Tử Quân gật đầu một cái.
“Đầu tiên Nữu Nữu là con của cậu và Phùng Thiếu Diễm!”
“Có thật không? Có thật không?”Tử Quân kéo ống tay áo Thi Ngữ giọng nói kích động.
“Bình tĩnh một chút! Tiếp theo chính là vào ba năm trước anh Thiếu Diễm đã làm ra một ít chuyện quá đáng đối với cậu”Thi Ngữ có chút khó có thể mở miệng”Nhưng anh ấy thật lòng yêu cậu! Anh ấy yêu cậu rất nhiều, mà cậu khó có thể tưởng tượng ra!”
“Anh ta đã từng làm gì tớ ? Hại tớ nhà tan cửa nát?”Tử Quân trầm giọng hỏi.
“Không phải vậy, không phải vậy”Thi Ngữ không biết trả lời như thế nào”Nhà họ Thẩm phá sản năm đó là do Bạch Diệu Tổ giở trò quỷ Phùng Thiếu Diễm đã tận lực giúp đỡ Thậm Thị anh ấy đã lấy toàn bộ tiến bán cổ phần của Trác thị giao cho Thẩm thị”
“Tớ đã hiểu”Tử Quân cúi đầu.
“Vậy cậu có thể tha thứ cho anh ấy chứ ? Tử Quân, vũ tai nạn ba năm trước đây là một mình cậu làm ra, vì báo thù cậu không tiếc muốn cùng anh ấy đồng quy vu tận nhưng có rất nhiều chuyện cậu căn bản không biết, cậu cũng chưa từng đã cho anh ấy một cơ hội để giải thích, cậu oán hận anh ấy hại chết con của hai người nhưng thật ra chân tướng là bây giờ Nữu Nữu vẫn sống khỏe mạnh, anh ấy chưa từng hại cậu, anh ấy rất yêu cậu, yêu Nữu Nữu “Thi Ngữ khổ sở cầu khẩn”Anh Thiếu Diễm là người đáng thương từ nhỏ đã bị ba ruồng bỏ giờ còn đang bị thương lại phải một mình chăm sóc con nhỏ chúng ta cần chăm sóc anh ấy nhiều hơn”
“Thi Ngữ cậu đừng nói nữa để tơ suy nghĩ một chút” Trong mắt của Tử Quân đã đầy nước mắt.
Thi Ngữ than nhẹ”Được rồi khi nào cậu nghĩ xong rồi có thể chuẩn bị, may bay của anh ấy bay vào lúc 7h tối nay”Thi Ngữ nhìn đồng hồ đeo tay một cái mới bốn giờ hi vọng tất cả đều kịp.
“Bác ơi, ở bên kia có thật nhiều hoa xinh đẹp nha” Nữu Nữu đi theo Thi An kinh ngạc hô lên.
“Nếu Nữu Nữu thích, bác sẽ cho cháu cả ngọn núi này!”Thi An rộng rãi nói.
“Bác lừa cháu, núi lớn như vậy cháu không thể dẫn nó đi”Nữu Nữu nghiêng đầu không hiểu.
Thi An sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trong lòng mất mác. Ba năm trước đây anh vì báo thù cho gia tộc bỏ qua tất cả nữ nhi tình trường cho đến bây giờ vẫn là người cô đơn. Chân cũng tàn tật cuộc sống cũng phá hủy quay đầu lại anh chỉ là một người trắng tay.
“Bác cháu muốn lấy đóa hoa kia xuống”
Thi An đột nhiên phục hồi tinh thần lại”Nữu Nữu! ! Tới đây! !”Anh kêu lên, thì ra lúc anh mất hồn Nữu Nữu đã tự mình leo lên sườn đồi đưa tay muốn hái đóa hoa nhỏ màu tím rất đẹp.
“Nữu Nữu đừng sợ, bác đến cứu cháu đây!”Thi An liều lăn xe lăn nhưng vì đất sườn đồi không trơn xe lăn không nhúc nhích, mắt nhìn thấy dưới chân của Nữu Nữu đầy bùn đất có thể ngã bất cứ lúc nào, Lâm Thi An chợt đứng lên đi nhanh hai bước ôm Nữu Nữu vào lòng.