Chương 215: Ngoại truyện 8: Làm thế nào có thể đối mặt với em

“Ba, mẹ đến rồi!”Mộc Mộc kéo Cầu Cầu chạy như bay tới. Trác Minh Liệt kích động không thôi xoay người chạy ra cửa Thẩm Tử Quân há miệng nuốt lời muốn nói lại.

Năm phút sau Thi Ngữ được Trác Minh Liệt đỡ xuất hiện trên thảm đỏ, tối nay cô mặc một bộ dạ hội màu hồng thấp ngực vô cùng cao quý, Cầu Cầu và Mộc Mộc đi đăng sau nâng chân váy. Thẩm Tử Quân đứng ở bên cạnh trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán tiểu cô nương kia cuối cùng cũng phá kén biến thành một quý phu nhân thực sự rồi !

“Các vị..”Trác Minh Liệt mặc một bộ lễ phục màu trắng tác phong nhanh nhẹn ôm Thi Ngữ đứng trước micro nói”Vô cùng cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến giam dự lễ kỉ niện ngày cưới của vợ chồng chúng tôi tròn 3 năm! Tối nay mời mọi người đến một là có thể cùng chung vui cùng với chúng tôi ! Thứ hai là muốn thông báo cho mọi người Trác thị đã thay đổi thanh công! Trong thời gian tới sẽ có rất nhiều sản phẩm được đưa ra thị trường hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ!”

Lời của Trác Minh Liệt còn chưa dứt phía dưới đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.

“Còn nữa “Trác Minh Liệt lui về sau một bước”Tối nay tôi muốn tặng cho phu nhân tôi kiểu mới nhất của Cinderella trong năm nay!”Anh nhận lấy hộp giầy phụ tá đưa tới một chân quỳ xuống thay đôi giày mới cho Thi Ngữ. Lâm Thi Ngữ cảm động đến mức nói không ra lời, dưới hội trường Thi An vỗ tay lên đầu tiên Tử Quân chợt nghẹn ngào. Thì ra đây mới là hạnh phúc, đây mới là hạnh phúc trong tưởng tượng của cô!

Hàn Triệt nhìn nét mặt của Tử Quân đột nhiên cảm thấy những năm gần đây có lẽ anh chưa từng hiểu rõ cô, càng không biết cô muốn cái gì!

“Chúng tôi đã chuẩn bị các loại rượu ngon và món ngon xin các vị từ từ hưởng thức!”Trác Minh Liệt dắt tayThi Ngữ đi xuống.

“Anh Thi Kiệt thật sự không đến”Thi Ngữ thất vọng thở dài.

“Anh đoán cậu ta nhất định sẽ đến, có khi bây giờ đang ở trong một góc khác nhìn chúng ta !”Thi An bình tĩnh nói.

“Ba, nhà cô có ở bên trong không?”Nữu Nữu dắt tay ba mình vừa đi vừa hỏi”Tại sao chúng ta không thể đi vào?”

Phùng Thiếu Diễm ôm lấy con gái nặng nề thở dài.

“Nữu Nữu muốn gặp cô không?”

“Muốn”

“Được, vậy chúng ta đi vào”

Phùng Thiếu Diễm ôm con gái vòng qua cửa đi thẳng vào.

“Oa thật là đẹp nha” Vừa vào bên trong Nữu Nữu lập tức bị tráng trí hoa lệ bên trong mê hoặc rồi.”Ba người xinh đẹp kia là cô sao?”Liếc mắt nhìn thấy Thi Ngữ xinh đẹp .

Phùng Thiếu Diễm nhìn theo hướng con gái chỉ lại nhìn thấy Lâm Thi Ngữ đang dáo dác nhin xung quanh hình như đang tìm người nào.

“Đúng vậy người đó chính là cô bên cạnh là chú còn người ngồi trên xe lăn kia là bác”Phùng Thiếu Diễm kiên nhẫn giới thiệu.

“Ba tại sao chúng ta không qua đó chào bọn họ?”Nữu Nữu không hiểu.

“Bởi vì ba không muốn để cho bọn họ biết chúng ta đén!”Phùng Thiếu Diễm xoay người muốn đi.

“Ba!”Nữu Nữu kéo ba lại”Dì kia cũng ở đây kìa!”

“Dì nào?”Phùng Thiếu Diễm vẫn không hiểu tại sao Nữu Nữu lại có thể gặp một cô gái nhiều lần như vậy!”Nữu Nữu không được tùy ý thân cận với người lạ biết chưa?”

“Nhưng dì đó không phải là người xa lạ”

“Được rồi chúng ta phải trở về”Phùng Thiếu Diễm ôm lấy Nữu Nữu muốn đi khỏi nơi này nhưng cô nhóc không muốn đá đạp lung tung, cô nhóc giận dỗi”Ba con muốn ở lại một lát! Ở lại một lát!”

“Nữu Nữu đừng quấy!”Phùng Thiếu Diễm nhỏ giọng quát, sợ bị người khác nhìn thấy.

“Không muốn! Không muốn!”Nữu Nữu như con cá chạch nhỏ vặn vẹo, Phùng Thiếu Diễm bất đắc dĩ chỉ có thể thả cô bé xuống”Lâm Vũ Vi! Con rất muốn ở đây phải không? Được vậy con ở đây ba đi!”Phùng Thiếu Diễm xoay người đi, thật ra anh chỉ muốn dọa Nữu Nữu một chút, không ngờ cô nhóc kia lại không chịu đi theo anh ra ngoài còn cực kỳ ủy khuất ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc.

“Người bạn nhỏ? Cháu làm sao vậy?” Tâm trạng của Thẩm Tử Quân không tốt lắm vì vậy đi một mình đến góc tối không người này vốn định yên tĩnh một chút không ngờ lại gặp tình thế như thế.

Nữu Nữu ủy khuất ngẩng đầu ngoài ý muốn lại nhìn thấy Tử Quân .

“Dì?”Nữu Nữu nháy nháy mắt lại khóc òa lên “Ba không cần con nữa!”

“Bảo bối?”Tử Quân cũng nhận ra cô bé “Sao cháu lại đến đây? Ba cháu đâu? Anh ta không cần cháu nữa?”Cô kinh ngạc bế Nữu Nữu lên chạy thẳng vào bên trong hội trường. Phía ngoài Phùng Thiếu Diễm vừa nhìn thấy có người ôm Nữu Nữu đi bỗng nhiên nóng nảy, anh vội vàng đi về phía Tử Quân .

“Tiểu thư! Làm phiền cô buông con tôi ra!”Phùng Thiếu Diễm vỗ vai Tử Quân một cái. Cô lập tức xoay người vì vậy hai người gặp lại, màn kéo kí ức như được mở ra.

“Phùng Thiếu Diễm tôi muốn anh nợ máu trả bằng máu!”Tiếng gào thét như xuyên thấu qua tầng tầng trí nhớ vẫn rõ như mới vừa xảy ra. Phùng Thiếu Diễm không tự chủ được nắm chặt tay lảo đảo lui về sau một bước. Chua xót xen lẫn đau khổ suốt ba năm qua xông thẳng lên vành mắt. Nước mắt viền qua hốc mắt anh khó khăn nói ra cái tên đã xuất hiên trong mộng vô số lần tên: “Tử Quân là em sao?”

Trong nháy mắt Thẩm Tử Quân nhìn thấy Phùng Thiếu Diễm kia trong đầu cô trống rỗng. Tim đập rộn lên gần như làm cô k hít thở không thông, mắt cô không chớp nhìn anh mặc cho phần không hiểu trong lòng kia, tình cảm phức tạp mạnh mẽ đâm trồi, nhưng cô lại không nổi bất kỳ thứ gì có liên quan đến anh. Vậy mà trong mắt cô nước mắt cũng không tự chủ mà chảy xuống. Cô nhếch nhác lau nước mắt đi cà lăm hỏi: “A anh là ba của cô bé? Cô bé ở đây một mình….”Cô ấp úng không biết nói cái gì cho phải.