Chương 17: Ích kỉ

Khương Minh Phàm khi nghe được quyết định của con trai, ông vô cùng nổi giận, ông rất thương Tuyết Hạ Huyên, ông xem con bé như con ruột trong nhà, bây giờ Khương Minh Nghiệp lại đưa ra quyết định muốn ly hôn với con bé, trong lòng ông thập phần muốn đánh cho thằng con trời đánh này vài phát, một người vợ tốt như vậy, hắn lại không muốn!

- Minh Nghiệp, con nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho ba mẹ nghe, rốt cuộc là tại sao con lại muốn ly hôn với Hạ Huyên để kết hôn với cô gái Hạ Vy gì đó?

- Đơn giản là Hạ Vy mang trong mình giọt máu của con! Con yêu cô ấy nên muốn kết hôn với cô ấy!

- Cái gì!!

Lần này thì hai ông bà đã kinh ngạc không thốt nên lời, cô gái kia đang mang trong mình giọt máu của con trai ông bà sao?

Khương Minh Phàm mừng đến nỗi muốn rơi cả nước mắt.

- Nếu cô gái kia đã có thai rồi thì cũng nên kết hôn, cháu đích tôn của tôi phải có cha có mẹ đầy đủ, nhưng.. Hạ Huyên.. con bé phải làm sao?

Khương Minh Phàm ngập ngừng nói.

- Không cần quan tâm đến cô ta! Cô ta đã ký vào đơn ly hôn rồi!

- Con bé kí rồi sao? Con có làm gì nó không đấy?

- Đương nhiên là không!

Hồi lâu, Mẹ Khương thắc mắc nói:

- Khoan đã, cô gái kia tên là Hạ Vy sao?

Tôi không nghĩ đây là trùng hợp. Hạ Vy, Hạ Huyên? Đúng rồi! Hạ Huyên còn có một đứa em gái, nó cũng tên là Hạ Vy, Tuyết Hạ Vy, vậy chẳng lẽ.. Khương Minh Nghiệp, con đã làm ra cái chuyện trời đánh gì đây hả?!

Biết được sự thật này, ông bà lại càng cảm thấy có lỗi với Tuyết Hạ Huyên hơn, con bé đã phải chịu một ủy khuất lớn rồi!

Nhưng ông bà cũng không còn cách nào khác, cháu đích tôn của nhà họ Khương vẫn là trên hết, nếu có trách thì trách cái thằng con trai trời đánh kia!

- Là em gái của cô ta thì có sao đâu chứ! Con yêu em ấy mà!

Khương Minh Nghiệp nhíu mày, không lâu sau liền tức giận lên tiếng, đáy mắt loé lên một tia không kiên nhẫn.

- Được rồi! Anh muốn cưới ai thì cưới! Miễn sao có cháu nội cho chúng tôi là được!

Khương Minh Phàm cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng.

Rốt cuộc, người chịu khổ, người chịu thiệt thòi đều là Tuyết Hạ Huyên. Ông không còn cách nào khác, cháu nội vẫn là trên hết.

Mẹ Khương ngồi bên cạnh cũng chìm vào vô vàn suy tư hỗn độn, đứa con dâu hiếu thuận ấy..

Xin lỗi con, Tuyết Hạ Huyên!

Con người, suy cho cùng vẫn luôn ích kỉ như vậy đấy!

*

Tuyết Hạ Huyên hiện tại chỉ cảm thấy cả người đau nhức, nhất là bàn tay phải của mình, cô cảm thấy nó giống như không còn cảm giác được nữa, nó cứ bần thần đờ ra như một bức tượng gỗ.

Chợt nhớ đến cái gì đó, cô đưa tay trái đặt lên vùng bụng có hơi nhô lên của mình, thật may, bảo bối vẫn không sao hết!

Tay có bị tàn phế cô cũng chịu được, mắt không nhìn thấy cô vẫn có thể vượt qua được, miễn sao, đứa bé không bị gì là tốt rồi!

Chỉ có đứa bé mới cứu rỗi được tâm tình trống rỗng cô ngay lúc này thôi, nó mất đi, cô không biết phải làm sao.

Bởi vì, tâm của cô đã chết lặng từ lúc nào không hay, hiện tại, đưa bé chính là nơi xoa dịu tâm hồn của cô lúc này.

Nhưng mà..

Tim thật sự rất đau, đau lắm.. nhói lắm..

Đau khi hai người họ sắp sánh đôi với nhau bước vào lễ đường, cử hành một hôn lễ thật hoành tráng..

... Mặc kệ quá khứ, mọi chuyện có như thế nào, từ giờ cô nhất định phải sống thật tốt, không chỉ vì bản thân, mà còn vì sinh linh bé nhỏ trong bụng.

Nghĩ đến đây, khoé mắt Tuyết Hạ Huyên không kìm được mà ướt nhoè, nước mắt cứ thế rơi xuống từng giọt, từng giọt thương tâm..

Tay cô bất giác đặt lên bụng vuốt ve vỗ về, như muốn an ủi đứa bé trong bụng rằng dù có chuyện gì mẹ và con đều sẽ vượt qua, mẹ sẽ nuôi con thật tốt, để con không phải chịu thiệt thòi hay đau khổ, bởi vì, khi chưa sinh ra con đã chịu một thiệt thòi lớn là không có cha rồi.

Tuyết Hạ Huyên cảm thấy chính mình cơ hồ như vừa trải qua một giấc mộng kinh hoàng.

Cô đã phải chứng kiến cảnh chồng cùng em gái lăn lộn trên giường, diễn cảnh nào bỏng kí©ɧ ŧìиɧ, cô bị em gái hãm hại, tiếp đó là cô bị mù, khuôn mặt cô cũng đã bị axit làm cho biến dạng, chồng cô ép cô phải ký vào giấy ly hôn, anh dùng mọi cách để bắt cô phải ký vào đơn ly hôn, không màng đến trong bụng cô đang mang cốt nhục của anh, xô ngã cô xuống sàn, tuyệt tình dẫm đạp lên bàn tay của cô..

Anh sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?

Con người dịu dàng, nhu tình mật nước ngày trước đâu mất rồi?

Chẳng lẽ, đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi sao?

Dù sao cô cũng đang mang trong mình giọt máu của anh..

Nhưng, anh lại không chút lưu tình đày đọa cô như vậy..

Nghĩ đến đây cô cười tự giễu một tiếng.

Ha ha!

Tâm trí của anh hiện tại chỉ dành trọn cho đứa bé trong bụng của Tuyết Hạ Vy - em gái của cô mà thôi!

Anh nào quan tâm đứa bé trong bụng của cô?

Chưa từng..

Phải rồi!

Tuyết Hạ Vy có khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ, nao động lòng người như vậy, cô ta mang trong mình đứa con của anh, nếu là con gái thì sẽ là một tiên nữ giáng trần, là con trai thì sẽ là một chàng hoàng tử lịch lãm.